Chương 38: (Vô Đề)

Tứ Trung đã tan học, hoàng hôn phủ xuống, những học sinh năm ba phải lên lớp tự học buổi tối toàn bộ đang giải đề, trong vườn trường chỉ còn thưa thớt vào học sinh năm một năm hai ở lại làm trực nhật, cầm câu chổi làm vũ khí, cậu đuổi tôi chạy, âm thanh vui đùa ầm ĩ vang vọng khắp trường.

Phía sau sân vận động là vườn hoa của Tứ Trung, trồng một vườn hoa hải đường và hoa ngọc lan, bên cạnh có một hồ nước nhân tạo không bao giờ thay nước, cạnh hồ là một đình nghỉ mát theo kiểu Trung, buổi sáng thường có người đến đây học thuộc lòng, líu ra líu rít rất náo nhiệt. Buổi tối thì yên tĩnh lại, ngoài những người đến làm trực nhật thì căn bản chẳng có người đến.

Thẩm Hàn Tế ôm lấy cô gái đang vùi đầu vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô.

Mạnh Tri ngửi đủ mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái chỉ có trên người thiếu niên mới đáng thương ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thanh nhuận của anh, cong môi, ủy khuất mà nũng nịu nói: "A Thẩm, anh cuối cùng cũng trở về rồi."

Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi cuối cùng cũng trở về rồi.

Trong lòng Mạnh Tri vẫn còn sót lại một trận hoảng loạn lúc sáng.

Cô phát hiện mình lại xuyên về rồi. Đi học được hơn nửa học kỳ ở đại học, phút cuối lại phải sống chết đi thi môn toán học cao trung cô không nhận ra đề mà đề cũng chẳng biết cô, đáng thương hề hề mà chui vào phòng về sinh yên tĩnh một chút.

Ở trước cửa phòng vệ sinh lại đụng phải Thẩm Hàn Tế.

Mạnh Tri còn tưởng Thẩm Hàn Tế đồng thời xuyên về với cô luôn rồi, nước mắt lưng tròng mà cầu anh ôm hôn, nói vợ của anh lần này lại phải lập kỷ lục điểm thấp nhất trong lịch sử rồi.

Sau đó cô còn chưa nói xong đã bị Thẩm Hàn Tế kéo vào trong phòng vệ sinh nam, kéo cằm của cô hung hăn chất vấn cái gì mà "Gan cũng lớn lắm còn dám đến gặp anh". Mạnh Tri còn chưa rõ đây là chuyện gì đã bị hôn một trận, hơn nữa còn có chiều hướng muốn ăn luôn thiếu nữ vị thành niên này, vân vê hai cái màn thầu no đủ của cô đến đau. Nhưng may mà nam nhân hình như chỉ là chuẩn bị dọa cô một lát, dừng lại ở bước cuối cùng, nhìn thấy Mạnh Tri trong lòng mình vừa ngượng ngùng lại kinh ngạc, vẻ mặt mang biểu tình "Em không biết mình đã làm sai điều gì anh sao lại đối xử với em như vậy", lúc này đôi lông mày tuấn tú mới cau lại, phát hiện hàng không đúng.

Bây giờ Mạnh Tri nhớ lại chuyện buổi sáng, hai cái màn thầu no đủ trước ngực còn âm ỷ đau đây này.

Huhu, cô bị phi lễ rồi, cô bị Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi phi lễ.

Một chút cũng không nhẹ nhàng, vẫn là Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi thương cô.

Thẩm Hàn Tế ôm Mạnh Tri, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

Nếu nói như vậy, thì buổi chiều anh cùng Mạnh Tri có kỹ thuật hôn đột nhiên tiến bộ kia hôn, là Mạnh Tri hai mươi hai tuổi?

Thế là Mạnh Tri còn đang mềm oặt ghé vào lòng Thẩm Hàn Tế đột nhiên bị nâng đầu, cằm bị kéo một cái môi liền bị chặn lại.

"Ưm." Mạnh Tri vốn muốn nhắm mắt lại, nhưng sau khi tay cô bám vào bộ đồng phục có xúc cảm đặc trung của Tứ Trung mới phản ứng lại, liền trợn to mắt liếc xung quanh, anh cũng to gan lắm, bây giờ đang ở trường, cao trung đó! Lỡ như có học sinh nào đang trực nhật đi qua thì làm sao? Lỡ như có giáo viên đi qua thì sao?

Mạnh Tri đẩy ngực anh ra, không cần nụ hôn này.

Thẩm Hàn Tế thấy được sự cự tuyệt của cô, nhưng cũng không buông miệng cô ra mà còn cởi áo khoác của mình ra nhanh chóng trùm lên đầu hai người. Trước mắt Mạnh Tri tối thui, mắt nhìn không thấy nhưng giác quan lại đặc biệt mẫn cảm. Cảm thấy Thẩm Hàn Tế hơi cúi người xuống, ôm lấy mặt cô. Đầu tiên là cắn nhẹ lên môi trên của cô, sau đó lại từng bước tiến vào, cạy mở khớp hàm, đưa đầu lưỡi ẩm ướt của mình vào trong, trêu đùa đầu lưỡi của cô, nước bọt hòa lại một.

Mạnh Tri căng thẳng muốn chết. Tế bào toàn thân đều đang kêu gào thảm thiết, bàn tay nắm chặt lấy góc áo của anh, không nhìn thấy, cũng không dám cùng anh hôn nhau trong trường, lại càng không tự chủ bắt đầu thẹn thùng trúc trắc đáp lại.

Mạnh Tri thậm chí còn nghe thấy mấy tiếng huýt gió ở bên ngoài.

Nhất định là bị mấy người đến vườn hoa làm trực nhật nhìn thấy rồi!

Hai chân Mạnh Tri mềm oặt, nếu như không phải anh một tay ôm lấy eo cô thì thiếu chút nữa đã té ngã rồi.

Hai người kia hình như nhìn một hồi cũng cảm thấy ngại, thế là lại nghe bọn họ kéo chổi đi.

Thẩm Hàn Tế kéo áo đồng phục đang phủ lên đầu hai người ra, vừa nhìn thấy mặt cô xấu hổ đỏ bừng, tâm tình tốt lên hẳn.

Mạnh Tri nhìn thấy ánh sáng, lấy tay lau đôi môi ướt nhẹp của mình, sau đó lại hung hăng ngẩng đầu trừng thiếu niên đang cười kia: "Cười cái đầu anh!"

Cô thiếu chút nữa đã bị dọa chết rồi, bây giờ bắp chân vẫn còn đang run đây.

Thẩm Hàn Tế bóp lên gò má phấn nộn của Mạnh Tri.

Mười sáu tuổi, quả nhiên kỷ thuật hôn rất nát.

~~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!