Chương 36: (Vô Đề)

Cô thực sự gặp chuyện rồi.

Mạnh Tri cứng ngắc cười haha, bất lực đẩy bụng dưới tuy gầy nhưng có lực của nam nhân.

Không đẩy được.

m thanh mập mờ phát ra, trong đầu Mạnh Tri đều là cảm giác kỳ quái và xa lạ. Cô nhất thời chịu không được, bị điều này khiến cho muốn khóc.

Thẩm Hàn Tế nắm lấy tay đang đặt ở bụng dưới của anh đặt lên miệng hôn một cái, sau đó nắm chặt cổ tay cô, giơ hai tay cô lên quá đầu.

Miệng Mạnh Tri mở lớn, ánh mắt tan rã, không dám đối diện với nam nhân trước mắt, càng không dám cúi xuống nhìn nơi giao nhau nóng rựa phía dưới, chỉ có thể hơi nghiêng đầu, nhìn thấy đôi chân còn đang mang tất ống dài bị anh chặn lại đang lắc lư trên không.

Tóc cô tán loạn, trên đầu còn có hai cái tai mèo mềm mại, mười ngón tay trắng trẻo hơi cong.

Ánh mắt Thẩm Hàn Tế trầm lại.

Mạnh Tri bị chặn làm cho tần suất lắc lư của đôi chân ngày càng nhanh.

"Huhuhu..." Mạnh Tri mơ hồ nhìn thấy quần lót màu hồng của mình đang lắc qua lắc lại trên chân không chịu rơi xuống kia, lần này thực sự muốn khóc rồi.

Cô vừa quay đầu, hy vọng Thẩm Hàn Tế có thể giống như tổng tài bá đạo trong mấy cuốn tiểu thuyết kia, một tay xé nát áo quần.

Cô còn đang mang váy, chỉ có đều đã bị xốc lên đến thắt lưng. Vẫn còn mang đồ lót, nhưng mà vận mệnh cũng giống như chiếc váy kia, đến cả áo lót cũng bị đẩy lên.

Thứ cần lộ ra thì không lộ, thứ cần che lại toàn bộ lại bày ra cả rồi.

Mạnh Tri hai mắt đẫm lệ nghĩ đến bản thân không hiểu sao lại bị Thẩm Hàn Tế chặn lại trên giường, như một con thỏ đang nằm đợi người ta đến làm thịt.

Cô giở trò làm nũng nói mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, anh đã từng nói là sẽ đợi em, sẽ không ép buộc em, Thẩm Hàn Tế lại có chút mất mát, nhưng mà cũng thực sự không miễn cưỡng cô, chỉ nâng cằm cô lên rồi hôn một trận.

Sau đó Mạnh Tri cảm thấy bản thân đã an toàn rồi liền nằm lỳ ở trên giường, tay sờ cằm, cái chân nhỏ nhắn nhàn nhã mà lắc qua lắc về.

Cô hỏi một câu mà bây giờ nghĩ lại chắc chắc sẽ bóp chết mình. Cô phát hiện đầu giường của hai người có một ngọn đèn nhỏ, ngủ trên giường giơ tay ra một cái là có thể đụng đến công tắc, nhưng mà ánh sáng rất mờ, cũng chẳng đủ để đọc sách nữa chứ đừng nói để chiếu sáng, thế là ngốc ngốc hỏi: "A Thẩm, cái đèn này dùng để làm gì thế?"

Người mê chân như Thẩm Hàn Tế cả tâm trí đang đặt vào đôi chân như trong truyện tranh đang lắc tới lắc lui của Mạnh Tri, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi tất ống màu trắng kia, tất bao phủ hoàn hảo lên mắt cá chân tròn trĩnh kia. Cô nằm đó, áo váy đều bị xốc lên, lộ ra một chút thịt ở eo, một chút bắp đùi trắng nõn.

Cô đã nói như vậy rồi mà không cứng lên nữa thì không phải là đàn ông.

Thẩm Hàn Tế tách một cái tắt hết điện trong phòng ngủ, chỉ để lại ngọn đèn hôn ám không có chút tác dụng nào trong lời nói của Mạnh Tri, kề sát tai cô, nói: "Anh dạy em, ngọn đèn này dùng để làm gì."

Sau đó Mạnh Tri hét lên một tiếng liền được dạy cách làm người rồi.

Có thể nói là dạy làm người, cũng có thể nói là, dạy cách tạo ra người.

Mạnh Tri thà rằng tắt đèn đi, chí ít cô không cần để ý đến cách ăn mặc xấu hổ của mình bây giờ.

Bunny girl danh thực hàng thực đây rồi.

"A Thẩm, A Thẩm." Cô nhẫn nhịn từng đợt tê dại làm cô muốn hét lên, kéo lấy tay anh đặt lên đống áo quần đang nhăn thành một đống trên người cô, cố ý bảo ảnh cởi ra.

Quá xấu hổ rồi, không còn chút mặt mũi nào luôn.

Thẩm Hàn Tế đè thấp giọng: "Gọi anh trai."

"Huhu... Anh A Thẩm."

"Tốt."

~~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!