Ngày thứ hai, Mạnh Tri ngồi trên sô pha, ngay ngắn mà nhìn băng gạt ok trong lòng bàn tay mình.
Vì chút thương tích này mà Thẩm Hàn Tế tối qua còn cố ý đem cô đến bệnh viện tiêm ngừa uốn ván, bác sĩ sau khi nhìn thấy vết thương trên tay cô liền thở dài: "Vết thương trên tay cô, may mà tối nay được đưa đến đây, nếu như đợi đến ngày mai..."
"Ngày mai thì sao?" Thẩm Hàn Tế nhanh chóng hỏi.
Bác sĩ xoa mắt, nhìn người con trai tuấn tú đang lo lắng qua cặp mắt kính: "Nếu đợi đến ngày mai thì đã lành rồi."
Mạnh Tri: "..."
Không sao, Thẩm Hàn Tế tôi không cười anh đâu, có thể nhìn thấy anh đang rất lo lắng cho tôi.
Nọa Nọa mang bộ áo liền quần, thừa dịp Trần Tẩu không chú ý mà "vượt ngục" lau nhà một đường leo đến trước sô pha.
"Mẹ, mẹ." Nó ở dưới đất ngẩng đầu, giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình ra vỗ vào sô pha.
Mạnh Tri còn đang nhìn vào lòng bàn tay mình, vừa nhìn vừa nhớ lại lời tỏ tình tối qua Thẩm Hàn Tế nói với cô, cười ra tiếng.
Cái gì mà gọi là thích cô, cái gì mà lại gặp được cô là việc tốt đẹp nhất trong đời.
Đại ma vương thích cô đó.
Nọa Nọa đang bò dưới sô pha gọi mấy tiếng, nhưng bà mẹ thiếu nữ vẫn đang chìm đắm vào trong thế giới riêng của mình, miệng thằng nhỏ mếu một cái muốn khóc, nhưng nhìn trái nhìn phải không nhìn thấy Trần Tẩu đâu, ba cũng không có, nó có khóc thì mẹ lại luống cuống tay chân mà lấy chăn của nó lau nước mắt cho nó cho coi, thế là thằng nhỏ nhìn lên sô pha như ngọn núi nhỏ trước mắt cùng với bà mẹ thiếu nữ đang ngồi phía trên, tim đập một cái, vịn vào góc sô pha bắt đầu dồn sức vào hai chân.
Chân ngắn nhỏ nhắn đạp lên sàn nhà, bàn tay nhỏ cũng đang dùng sức vịn vào góc sô pha , cả người như một con trùng nhỏ đùn đùn dưới đất, trải qua bao nhiêu cực khổ, cuối cùng, cũng đứng thẳng lên.
Thằng nhỏ trong ngày thứ hai ba mình tỏ tình với mẹ đã thành công từ một động vật bò sát bò bằng bốn chân đã tiến hóa thành động vật đứng thẳng bằng hai chân rồi.
Mạnh Tri nhìn vào lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy đầu ngón chân ươn ướt, giống như có vật gì đó đang gặm.
Cô cúi đầu vừa nhìn, Nọa Nọa đang đứng trước bàn chân cô, chảy nước miếng ròng ròng mà gặm.
Mạnh Tri cười không nổi mà khóc cũng không xong, liền thu chân lại, vừa muốn vươn tay ra ôm đứa nhỏ lên, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Nọa Nọa... làm sao có thể với tới được chân cô đang ngồi trên sô pha chứ?
Mạnh Tri lại nhìn xuống phía dưới.
Trong chớp mắt không tin được.
Aaaaaaaaaaa Thẩm Hàn Tế con trai anh đứng được rồi!!! Con trai mười tháng tuổi của anh cuối cùng cũng đứng được rồi!!
Nọa Nọa thấy mẹ nhìn thấy mình rồi, thế là cười hê hê giơ bàn tay nhỏ mập mạp của mình đòi ôm, nhưng mà mẹ ruột lại không ôm nó, hơn nữa còn nhảy từ trên sô pha xuống.
Nọa Nọa đòi ôm thất bại nhanh chóng nắm chặt góc sô pha, tiếp tục đứng.
Mạnh Tri quỳ dưới sàn giơ điện thoại lên chụp hình lại.
"Đứng vững, Nọa Nọa, đứng thêm một lát nữa nhé, ai yo lúc trước sao lại không phát hiện ra chân con trai mình lại dài như vậy chứ."
Nọa Nọa a a hai tiếng, vịn sô pha, dáng người nhỏ bé đứng còn chút lảo đảo.
Mẹ người cảm thấy con ngoài đôi tai giống người ra thì những thứ khác đều di truyền từ ba, chân sẽ ngắn ư?
Mạnh Tri chụp ảnh với quay lại rất nhiều video lần đầu tiên Nọa Nọa đứng, sau đó đầu tiên sẽ gửi vào nhóm chat gia đình cho ba mẹ mình, sau đó gửi cho nhóm chat gia đình bên phía ba mẹ Thẩm Hàn Tế. Một lúc sau trưởng bối hai nhà đều đăng lên trang cá nhân.
Ông Tĩnh Ngọc mẹ Thẩm Hàn Tế liền đăng lên weibho "Cháu của tôi đứng được rồi." kèm theo đó là tấm hình cái ót đáng yêu của Nọa Nọa đang vịn vào sô pha mà đứng. Một lát sau từ khóa "Ông Tĩnh Ngọc, cháu" liền lên top seach, bên dưới đều là kinh ngạc vì nữ thần đã có cháu rồi.
Mạnh Tri còn chưa chụp đủ, Nọa Nọa đứng nửa ngày có hơi không được vững nữa, cái mông nhỏ lắc lắc, bịch một tiếng liền ngồi xuống đất, sàn nhà vì có trẻ con nên luôn trải một tấm thảm bọt biển hoạt hình, thằng nhỏ không khóc, ngược lại còn ngồi trên sàn mà cười khúc khích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!