Đêm lạnh.
Trong căn nhà nhỏ của nhà họ Mạnh thắp lên một ngọn đèn ấm áp.
Lưu Nghi bưng một ly sữa bò nóng, gõ cửa phòng ngủ con gái.
"Mạnh Mạnh, mở cửa, mẹ mang sữa lên cho con đây."
Bên trong rất yên lặng, không có ai trả lời.
Lưu Nghi lại gõ cửa.
Bên trong vang lên một tiếng bịch, nhưng mà cũng chẳng có người trả lời.
Hình tượng mẹ hiền của Lưu Nghi dùng hết rồi.
"Mạnh Tri con ở bên trong làm cái gì vậy hả! Có phải là lại chưa làm xong bài tập lại trốn đi ngủ phải không!"
"Mẹ, con không có."
Lúc Lưu Nghi chuẩn bị cầm chìa khóa dự phòng mở cửa thì cửa đột nhiên mở ra, Mạnh Tri đứng ở trước cửa, vẻ mặt có chút hoang mang.
Lưu Nghi dò sét bước vào, Mạnh Tri gẫy tay bước theo sau.
Trên giường gọn gàng, chăn được gấp rất ngăn nắp, không có bộ dáng có người nằm lên.
Sách giáo khoa trên bàn đang mở, đề đầu tiên của xấp đề thi vừa viết được một nửa.
Lưu Nghi quen thuộc mà kéo ngăn kéo bàn học ra.
Một đống giấy nháp với vở, không có mấy loại tiểu thuyết nhảm nhí như "Nha đầu bạo lực hotgirl tà mị", "Băng sơn hoàng tử và lãnh khốc công chúa".
Bà đặt ly sữa lên bàn của Mạnh Tri, vẻ mặt hòa hoản hơn một chút. "Lúc nãy mẹ bảo con mở cửa sao con không mở? Ở bên trong làm cái gì đó?"
Mạnh Tri cúi đầu nhỏ giọng nói: "Con đang làm đề, cái đề đó rất khó con đang tính toán được một nửa nên không nghe mẹ gõ cửa, xin lỗi mẹ nhé."
Thì ra là như vậy, Lưu Nghi nghe xong liền cười, có chút vui mừng: "Vậy thì tốt, làm xong bài tập thì uống sữa rồi đi ngủ nhớ chưa. Đi học không được ngủ gà ngủ gật."
"Dạ." Mạnh Tri trả lời, đầu lại cúi thấp hơn một chút.
Cô đang mang một chiếc váy ngủ màu hồng có in hình hoa nhỏ, cổ áo mở rộng, đầu vừa cúi xuống, da thịt ở nơi cổ vai lộ ra một mảnh lớn.
Lưu Nghi nhìn thấy mày liền chau lại, "Đến đây," Bà kéo Mạnh Tri đến trước mặt, chỉ lên hai dấu đỏ đỏ trên xương quai xanh của cô, "Cái trên người con là gì?"
Trái tim Mạnh Tri bị dọa muốn nhảy lên tận họng, theo bản năng nhìn vào trong tủ quần áo.
Lưu Nghi nhìn Mạnh Tri như vậy còn tưởng cô đang thất thần, "Mẹ hỏi con đó, mấy vết đỏ đỏ trên người con là như thế nào, bản thân con cũng không biết?"
Mạnh Tri nhanh chóng che lại xương quai xanh của mình, lấy tay gãi gãi lên trên, "Biết chứ, muỗi cắn, muỗi cắn đó, bị con gãi đến đỏ luôn."
"Thời tiết này phải không có muỗi chứ." Lưu Nghi lẩm bẩm, nhưng mà bà cũng không nghĩ nhiều, "Uống sữa xong rồi hẵn làm bài, ngủ sớm một chút, phòng của con có muỗi có cần mẹ đốt cho con một chút hương chống muỗi không?"
"Không cần, không cần đâu, không cần." Mạnh Tri liên tục xua tay, "Mẹ mau về nghỉ sớm đi, không phê xong bài tập thì ngày mai cầm lên phòng làm việc phê tiếp."
"Việc dạy học cũng chẳng nhẹ nhàng bằng việc học của mấy người." Lưu Nghi cười nhéo nhéo mặt con gái, xoay người ra ngoài đóng cửa.
"Mẹ ngủ ngon."
Lúc cửa vừa mới đóng lại, Mạnh Tri cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!