Ba ngày sau, Mạnh Tri từ chối kiến nghị Thẩm Hàn Tế đến trường đón cô, tự mình đến phòng bơi.
Không phải cuối tuần, cộng thêm việc giá cả đắt đến cắt cổ nên trong phòng bơi có rất ít người. Có người đang ở trong hồ bơi vẫn đang bơi đến vui vẻm có người thì tụ tập lại một đám không ngừng truyền đến tiếng cười đùa.
Mạnh Tri thay áo bơi, bĩu môi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Phòng thay đồ ở phòng bơi thật sự quá thảm rồi. Nếu như nói phòng thay đồ ở đại học C vừa nhìn vào đều là một đám người lộn xộn trong đám vải vóc, còn ở đây, vừa nhìn vào đều là thân thể trắng trẻo trộn lẫn với áo quần.
Mạnh Tri là một một người bình thường trong một đám mỹ nữ mang bikini, toàn thân là hoa nhỏ vàng trắng, trên bụng thì được che kín, vai thì còn cả bèo hoa sen, trên ngực được thiết kế cổ hình tròn, chỉ có lưng lộ ra một chút.
Lúc nãy có một chị xinh đẹp kéo cô vào trong, "Bộ áo bơi này của em đẹp thật đó, nhãn hiệu cũng rất đắt. Cháu gái của chị cũng có một bộ gần giống như vậy, nó mang bộ này đi thi bơi trong trường mẫu giáo của nó giành được giải nhất đó."
Mạnh Tri mang áo tắm mẫu giáo: "..."
Thẩm Hàn Tế chọn bộ này là cái quỷ gì vậy hả, còn không bằng bộ đồ tiểu học lúc trước của cô!
Mạnh Tri mất hứng rồi, ngồi trên thành hồ, trên người quấn một chiếc khăn bông lớn, dùng chân đạp nước chơi.
"Thay đồ xong chưa?" Sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc đang hỏi.
Mạnh Tri quay đầu, đập ngay vào mắt là hai chân thon dài của nam nhân, ánh mắt cô như đang quét mã trong nháy mắt, một đường quét qua vòng eo tinh tế của nam nhân, cơ bụng sáu múi, bờ vai dài rộng, đại não tự động tưởng tượng ra một vùng tam giác tiêu chuẩn.
Wow! Mạnh Tri thầm cảm thán trong lòng.
Nhìn có vẻ là một người rất gầy, thì ra thân thể lại đẹp như vậy.
Sau đó, cho dù Mạnh Tri đã cố gắng ngăn bản thân không được nhìn, nhưng con mắt lại cứ không nghe lời cô, lướt qua nơi đang bị quần bơi che phủ kia.
Nếu như phải dùng một từ để miêu tả thì với vốn từ ngữ nghèo nàn của Mạnh Tri chỉ có thể nghĩ đến một từ "thật sung mãn".
Mạnh Tri mở to miệng.
Thẩm Hàn Tế nhìn theo ánh mắt của Mạnh Tri, liền rơi vào bộ vị nào đó trên cơ thể mình, mặt liền đen lại.
Trông có vẻ rất to gan lớn mật đó.
Thẩm Hàn Tế ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt đang cố làm giảm đi tính kích thích của Mạnh Tri, nhíu mày hỏi: "Nhìn thấy rồi chứ cô Mạnh Tri, cho hỏi người có cảm tưởng gì muốn nói không?"
Mạnh Tri bị nắm thốc, nhanh chóng hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền đỏ lựng lên.
Cô dời ánh mắt đi, cười gượng hai tiếng, "Haha, cái đó, tôi, tôi thấy quần bơi của anh cũng đẹp đó chứ. Tôi chỉ là nhìn quần bơi của anh thôi." Sau đó liền theo đó không cẩn thận mà nhìn thêm chút nữa.
"Có cần tôi cởi ra tặng em không?"
"Không cần, không cần. Anh giữ lại mà mang đi." Mạnh Tri liên tục xua tay.
"Thật sự không cần sao?"
"Thật."
Cảm giác trêu Mạnh Tri thật tốt, hỏi xong một câu Thẩm Hàn Tế lại tiến đến gần Mạnh Tri một chút, rất hưởng thụ cảm giác bộ dáng bị nhìn thấu tâm sự, mặt đỏ lùi về phía sau, ánh mắt không biết nhìn đâu của cô.
"Không cần phải khách sáo với tôi thế đâu." Anh lại tiến gần thêm một chút.
"Anh có chịu thôi không hả! Tôi thực sự không khách sao với anh!"
Mạnh Tri bị anh ta ép đến nóng nảy. Cái người này nếu như tiến tới thêm một chút nữa là sẽ ngã lên người cô luôn đó, dưới tình thế cấp bách cô liền đẩy một cái lên lồng ngực trần truồng của anh, nhưng mà cơ thể Thẩm Hàn Tế rất vững, sau khi bj đẩy thì cả người không hề nhúc nhích, ngược lại Mạnh Tri lại vì quán tính lúc đẩy người mà ngã ra phía sau. [Truyện được dịch và edit tại Sắc
- Cấm Thành fanpage]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!