Chương 20: (Vô Đề)

Thế là sau khi Thẩm Hàn Tế cầm chìa khóa mở cửa phòng tắm, liền thấy được một màn như vậy –

Hơi nước mờ mịt, trong bồn tắm đầy nước, Mạnh Tri mang một bộ áo tắm tiểu học, trên bụng còn lót thêm một cái phao đang nổi trên mặt nước, hai chân không động đậy, hai cánh tay đang vui vẻ vung tới vung lui.

Lông mày Thẩm Hàn Tế nheo lại, cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy.

Mạnh Tri, đang tập bơi sao?

Hơn nữa cái thế bơi này, chẳng lẽ là cái loại bơi trong truyền thuyết....

Bơi chó?

Thẩm Hàn Tế lặng lẽ tán thưởng.

Mạnh Tri tập quá nhập tâm, cũng không chú ý đến âm thanh ở sau lưng, sau khi cô vung tay một hồi rồi cũng bắt đầu thấy mệt, ngồi trong bồn tắm nghỉ ngơi.

Mạnh Tri cúi đầu nhìn vào bộ ngực của mình. Tai liền đỏ lên rồi.

Thực ra cũng... được đấy chứ.

Ít nhất thì so với vùng đồng bằng có hai cái màn thầu nhỏ lúc mười sáu tuổi thì đã lớn hơn không chỉ là một chút.

Hai là... bóp một chút cho nó lớn hơn đi.

Mạnh Tri mặt đỏ cho đến tận cổ, lén lén lút lút, một tay để trước áo tắm bắt đầu ép vào.

Tụ lại một chút đi tụ lại một chút đi được không, làm thành một khe rãnh đi.

Mạnh Tri đứng dậy từ trong nước, vừa đùa giỡn với cục thịt mềm mại trước ngực và muốn đi soi gương một chút. [Truyện được dịch và edit tại Sắc

- Cấm Thành fanpage]

Cô quay người, đối mặt với người con trai đang đứng trước cửa, ngưng mắt nhìn đầy ý vị thâm trường.

Bầu không khí hết sức quỷ dị.

Mạnh Tri sửng sốt, động tác tay đang làm liền cứng ngắc.

Nước ở trên vai thuận theo làn da mà chảy xuống, từng giọt từng giọt, lọt vào bóng tối sâu thẳm.

Cô một tay đang kéo áo, một tay, bóp ngực.

Ánh mắt của Thẩm Hàn Tế bỗng chốc cũng trầm xuống.

Phong cảnh trước mắt, thật là ướt át........

"Aaa!!! Thẩm Hàn Tế **** aaa!!!"

Phòng ngủ chính truyền ra một trần ồn.

Trần Tẩu đang nấu canh ở phòng bếp, bị tiếng gào thét dữ dội đột ngột truyền đến làm cho hết hồn, cái vá cũng bị rớt vào nồi canh.

Nọa Nọa đang ngủ say trong phòng trẻ em cũng đột nhiên bị dọa tĩnh, miệng méo lên, bắt đầu oa oa khóc.

Mạnh Tri nghe thấy tiếng khóc từ phòng trẻ em liền mang áo khoác vào, mang balo lên rồi nhanh chóng chảy ra khỏi nhà.

Nhưng vừa chạy ra khỏi nhà chưa được ba giây lại phải về lại, trực tiếp xông vào phòng trẻ em, vội vàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc của Nọa Nọa một cái, "Con trai từ nay về sau nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ của con sau này sẽ không trở lại nữa đâu!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy... bà chủ!" Trần Tẩu chạy từ phòng bếp lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!