Chuyển ngữ: SẮC Team
Nhà họ Mạnh, chiếc quạt gió trong phòng bếp lầu hai đang quay vù vù. Mùi thơm của món bắp hầm sườn heo lan ra khắp con ngõ.
Lưu Nghi đang xốc cái nồi lên. Dùng thìa múc một muỗng canh lên nếm, cảm thấy mùi vị không tệ, liền từ trong tủ bếp lấy ra hai cái chén sứ lớn đựng canh.
Lúc này âm thanh mở cửa phòng khách vang lên, đồng thời một giọng nói mệt mỏi vọng vào "Mẹ, con về rồi."
Lưu Nghi lau lau tay trên tạp dề, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Hôm nay sao về muộn vậy?"
Mạnh Tri ném cặp sách lên sô pha, đặt mông ngồi xuống, rầu rĩ nói: "Con đi bệnh viện."
"Xảy ra chuyện gì thế? Đi bênh viện làm gì?"
Lưu Nghi vặn lửa nhỏ nồi canh, từ phòng bếp bước ra, nhìn thấy Mạnh Tri đang ngồi phịch trên sô pha, biểu tình như đang rất buồn bực. Trên mũi còn dán ngang một miếng băng cá nhân.
"Mũi con bị sao thế?" Lưu Nghi vội hỏi.
"Chẳng có chuyện gì lớn cả. Lúc về nhà bị ngã nên đụng trúng thôi." Mạnh Tri nói, trong đối mắt nhỏ hiện lên một tia u oán.
"Xương không sao chứ?"
"Không sao."
"Vậy thì tốt rồi." Lưu Nghi thở nhẹ ra một hơi, "Lớn như vậy rồi đi đường còn để bị ngã. Lần sau nhớ cẩn thận đó. Mũi vốn dĩ đã không cao rồi còn bị đụng mãi, một chút cũng không cẩn thận. Con nhìn con nhà Thẩm Thẩm Hàn..."
"Mẹ!" Mạnh Tri đột nhiên lớn tiếng.
"Nha đầu này, nếu như có được một nửa xuất sắc giống như người ta thì mẹ với ba con không biết đỡ lo lắng bao nhiêu rồi. Còn không cho mẹ nói." Lưu Nghi trừng Mạnh Tri một cái.
Những lời này Mạnh Tri nghe đến lỗ tai sắp đóng kén rồi. Cô ngồi trên sô pha, nâng tay lên, hung hăng trừng không khí trước mắt.
Hay cho cái tên Thẩm Hàn Tế. Lấy nhà anh ta làm trung tâm, trong vòng bán kính mười dặm, chính là "con nhà người ta" tiêu chuẩn trong câu cửa miệng của các bậc phụ huynh trong gia đình.
Thẩm Hàn Tế thi lại đứng đầu nữa rồi. Các bậc phụ huynh gọi con mình dậy, miệng đều nói, "Con xem người ta làm sao được điểm tối đa kìa. Còn con sao đến số lẻ của người ta còn không được vậy hả."
Thẩm Hàn Tế giành được giải nhất cuộc thi đánh đàn piano. Các bậc phụ huynh lại dạy bảo con mình "Con nhìn xem người ta làm sao đánh đàn được điểm tối đa kìa. Còn con sao cứ đàn lên lại bị hàng xóm mắng là làm ô nhiễm âm thanh?"
Thẩm Hàn Tế trốn học đi net chơi game bị trừ điểm. Những đứa trẻ xưa nay bị bố mẹ đàn áp cứ tưởng rằng sắp được mở mày mở mặt, cuối cùng có thể đến trước mặt bố mẹ cáo trạng hắn, để cho họ biết cái người "con nhà người ta" kia cũng chỉ được như vậy thôi. Lại không ngờ rằng lại được thưởng cho một trận roi tre vào mông, lý do là – "Người ta trốn học đi net còn có thể thi đứng đầu thành phố.
Con còn không biết xấu hổ nói người ta không ham học sao?"
Mạnh Tri còn nhớ rõ trường học mở cuộc họp phụ huynh sau khi thi xong giữa kỳ. Thẩm Hàn Tế là thành phần đầu não leo tường trốn học đi net bị trừ điểm, đầu tiên là đứng trên cột cờ đọc bản kiểm điểm, sau đó không quá ba phút lại lên đọc bản báo cáo chia sẻ kinh nghiệm học tập cho mọi người nghe. Những bậc phụ huynh ở dưới một mảng lao xao. Làm việc như vậy khiến cho toàn bộ học sinh mười bảy mười tám trường cao trung ở An Thành, thậm chí là mấy đứa nhỏ ở trường mầm non đều nghe tin đã sợ mất mật.
Sợ nhất là từ miệng bố mẹ nghe thấy ba chữ "Thẩm Hàn Tế" này.
Chỉ có Mạnh Tri biết cái tên Thẩm Hàn Tế này xấu xa như thế nào.
Mũi cô nhét vào một đống giấy. Cả đường được anh ta dẫn đến bệnh viện làm kiểm tra. Bác sĩ nói may mà xương mũi không bị gãy, chỉ là các tế bào bên trong xoang mũi bị vỡ, cho nên mới thấy chảy máu mũi nghiêm trọng như vậy.
Máu chảy ra một lúc rồi ngưng. Mạnh Tri rời khỏi bệnh viện, đặc biệt mua một miếng băng cá nhân dán vào chiếc mũi căn bản không bị làm sao này. Trong lòng nghĩ về nhà nhất định sẽ đến trước mặt ông Thẩm bà Thẩm hung hăng cáo trạng anh ta, để bọn họ mắng anh. Tiện thể nói luôn cho bố mẹ mình biết, Thẩm Hàn Tế không phải tốt như mọi người nghĩ đâu mà có xu hướng bạo lực đó. Đem mũi con gái của mấy người đụng sắp hỏng luôn rồi.
Nhưng mà tính toán vừa hình thành, Thẩm Hàn Tế lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt Mạnh Tri đang ngây ngốc cười trộm.
"Em có phải sắp về mách lẻo không?" Thẩm Hàn Tế liếc miếng băng cá nhân trên mũi Mạnh Tri một cái.
Cô mặt nhỏ, mũi nhỏ, mắt to, dán lên một miếng băng cá nhân, cả người thế mà lại mang đến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Mạnh Tri bị bắt gặp liền chấn động một cái, "Tôi, tôi là người thích ở trước mặt người lớn mách lẻo lắm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!