Chương 19: (Vô Đề)

Cô xuyên không về sáu năm trước rồi, Thẩm Hàn Tế cũng xuyên về sáu nắm trước luôn.

Cái trò gì vậy.

Chẳng lẽ đây là tình tiết nổi tiếng nhất trong các tiểu thuyết trên trang Triết Giang gần đây, trọng sinh?

Một người phụ nữ đã có chồng cùng đi học với một đám bạn học mười sáu tuổi một ngày, tan học liền mang theo cặp sách về nhà, vừa đi vừa nghĩ.

Những nữ chính trong truyện trọng sinh nếu không trọng sinh về trả thù những tên tra nam tiện nữ, thì cũng trọng sinh về kiếp trước rồi nhờ vào trí nhớ của mình mà có được bàn tay vàng, một đường nhờ vào việc đầu tư cổ phiếu mà bước đến đỉnh cao của cuộc đời.

Vậy cô về lại để làm gì đây?

Ngược tra nam?

Tra nam cũng xuyên về với cô rồi, cô không bị ngược đã may lắm rồi, không đùa được đâu.

Mở bàn tay vàng?

Trời ạ! Mạnh Tri đánh một cái vào ót, buồn bã không thôi.

Mấy năm này sao lại không để ý đến thị trường cổ phiếu chứ!

Chỉ cần biết qua một chút liền có thể kiếm được cả đống tiền rồi đó!

Mạnh Tri đứng nguyên tại chổ, cúi đầu thở dài, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện người phía trước đã đi hết rồi.

Chổ ngoặc ở con hẻm đằng xa lướt qua một bóng hình thiếu niên cao ráo.

Mạnh Tri lập tức điên cuồng chạy đến: "Thẩm Hàn Tế đợi tôi với aaaaa..."

**

"Tôi... tôi... không phải... bảo anh... đợi... đợi tôi sao?"

Còn một con đường nhỏ nữa là về đến nhà rồi, Mạnh Tri chặn trước mặt Thẩm Hàn Tế, ôm lấy cái bụng vì chạy nhanh mà phát đau, vừa thở phì phò vừa nói.

Thẩm Hàn Tế hai tay đút túi quần, trên gương mặt anh tuấn là vài phần trưởng thành không phù hợp với độ tuổi.

Anh nhìn cô gái đang thở như một con cún nhỏ trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Thật ngại quá, không nghe thấy."

Cô gọi lớn như vậy mà không nghe thấy, gạt quỷ à? May mà bây giờ chặn được anh ta rồi, Mạnh Tri tính tình tốt không đôi co với tên khó ở này, nói: "Tôi với anh bàn bạc một chuyện được không?"

"Nói." Một chữ duy nhất.

Mạnh Tri cởi cặp sách ra: "Trước tiên anh mang balo giúp tôi đã, nặng chết rồi."

Thẩm Hàn Tế thế mà lại lùi về sau hai bước, tay vẫn đút vào túi, không nhận balo của Mạnh Tri.

Một con quạ gượng gạo quác quác bay qua.

Mạnh Tri: "..."

Bỏ đi, con gái không kỳ kéo với con trai, cô lại tha thứ cho anh ta một lần nữa.

Mạnh Tri lại mang balo lên, vươn tay kéo lấy góc áo đồng phục của Thẩm Hàn Tế, vẻ mặt đột nhiên thay đổi có chút nịnh nọt: "Vậy thì A Thẩm à, bài tập tối nay của tôi, anh có thể..." Mạnh Tri ngại ngùng cười, vươn ngón tay vén lọn tóc ra sau tai, "Còn có tuần sau tôi phải thi kiểm tra cuối tháng rồi, anh cũng biết trình độ bây giờ của tôi mà, tôi có nghe ngóng rồi, lần này thi năm hai và năm một sẽ ngồi xen kẽ nhau, cho nên anh có thể..."

"Không thể."

"Cám ơn A thẩm, anh là tốt nhất." Mạnh Tri còn chưa nghe rõ câu đã muốn hôn tặng người ta rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!