"Nọa Nọa nặng lên không ít nha."
"Ngoan quá, đến đây, gọi bà nào."
Trong phòng khách, Ông Tĩnh Ngọc đang ngồi trên sô pha, một tay ôm Nọa Nọa, một tay cầm lấy bánh quy trẻ em, kiên nhẫn chọc Nọa Nọa nói chuyện.
Nhưng mà sự chú ý của Nọa Nọa hình như không đặt ở việc nói chuyện, con mắt lo tròn cứ nhìn chằm chằm vào một phía khác của sô pha.
"Hahahahaha cô, em gọi mẹ là cô, lại còn muốn xin chữ ký, ai yo hahaha buồn cười chết mất..."
Nọa Nọa tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên trong đời để lộ biểu tình trừng mắt ngơ ngác như vậy.
Cái cô này, cười lên thật lợi hại.
Ông Tĩnh Ngọc cuối cũng nhịn không nổi nữa, bỏ cái bánh quy trên tay lên bàn trà:
"Thẩm Hàn Sơ con cười thêm một tiếng nữa xem?"
Nọa Nọa trong lòng bà bị dọa đến run rẩy, khuôn mặt đau khổ bộ dáng chuẩn bị sắp khóc.
Tiếng cười vang vọng khắp phòng khách dừng bặt.
Ông Tĩnh Ngọc mắng Thẩm Hàn Sơ xong, cúi xuống nhìn khuôn mặt sắp khóc của Nọa Nọa lúc này mới biết đã dọa đến đứa cháu trong lòng rồi, liền hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nó một cái, vừa dỗ vừa chọc.
Thẩm Hàn Sơ tuy là đã ngừng cười rồi nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra nét cười. Cô quay người nhìn về hướng Mạnh Tri đang đứng bên cạnh, giơ hai tay lên, nhéo tới nhéo lui mặt của Mạnh Tri: "Ai ya em sao lại đáng yêu vậy chứ. Lần sau nếu muốn xin chữ ký của mẹ thì cứ nói với chị, bảo đảm sẽ đưa cho em vài trăm tấm luôn, không cần phải giả làm fan đâu. Mẹ đã hết thời mấy chục năm rồi còn gì"
"Ai nói mẹ đã hết thời rồi?" Ông Tĩnh Ngọc đang dỗ cháu đột nhiên nghe thấy như vậy lập tức tặng cho Thẩm Hàn Sơ một ánh mắt sắc bén.
Thẩm Hàn Sơ nhanh chóng ngậm miệng lại.
Mặt của Mạnh Tri bị bóp tới bóp tui có chút khó chịu, ngọ nguậy muốn thoái khỏi tay của Thẩm Hàn Sơ: "Ưm... chị, buông tay ra đi, đừng... bóp nữa..."
Hai chị em mấy người sao lại có cùng một cái đức hạnh này chứ, không nói lời này đã động thủ, mặt của cô bị bóp đến phình to rồi này.
Thẩm Hàn Sơ là chị của Thẩm Hàn Tế, là chị ruột.
Mạnh Tri bây giờ cảm thấy Thẩm Hàn Tế không có nghĩa khí gì cả, vô cùng không có nghĩ khí, rất rất rất không có chút nghĩa khí nào.
Sống ở An Thành nhiều năm như vậy, cô chỉ biết điều kiện gia đình anh ta rất tốt, chứ trước giờ không hề nghe anh ta nói anh ta còn có một người chị, mẹ ruột lại là nữ thần Ông Tĩnh Ngọc của ba cô.
Cô cứ nghĩ rằng mình là bạn từ nhỏ đến lớn của Thẩm Hàn Tế, chuyện này Thẩm Hàn Tế không cần phải giấu cô làm gì. Nhưng mà anh ta chẳng nói cho cô biết chuyện gì cả, làm hại cô gọi mẹ chồng là cô, còn ngốc nghếch chạy đến xin chữ ký nữa chứ.
Đồ lừa đảo. Trong lòng Mạnh Tri hung hăng khinh bỉ một phen. Làm lúc nhỏ ba mẹ cô vì thấy Thẩm Hàn Tế cách vách không có ba mẹ chăm sóc liền bảo cô quan tâm Thẩm Hàn Tế nhiều một chút. Ba mẹ người ta không ở cạnh thì càng cần sự quan tâm giúp đỡ của
một người bạn như con.
Mạnh Tri còn nhớ lúc nhỏ ba cô thường dạy cô rằng đừng bao giờ chạy đến Lưu Nghi đòi ôm trước mặt Thẩm Hàn Tế, như vậy Thẩm Hàn Tế sẽ tức cảnh sinh tình mà nhớ đến mẹ mình.
Cũng không biết ba Mạnh biết mẹ của tên nhóc sát vách là là nữ thần của mình thì phản ứng thế nào đây nữa.
Thẩm Hàn Sơ không buông tay ra, ngược lại còn bóp mặt Mạnh Tri mạnh hơn nữa, một mặt chờ mong hỏi: "Da mặt đẹp quá đi, em dùng loại kem dưỡng da nào vậy?"
Mạnh Tri chỉ cảm thấy mặt mình bị bóp đến đơ luôn rồi, còn nói đến kem dưỡng da, đồ cô dùng mấy hôm nay đều là những loại ở trên bàn trang điểm do cô năm 22 tuổi lúc trước mua, làm gì quan tâm đến loại nào, thế nào chỉ có thể nói đồ mà mình dùng năm mười sáu tuổi: "Ờ... Bì Bì Cẩu." (da chó)
Thật ra tên đầy đủ là mặt nạ dưỡng ẩm trẻ em Bì Bì Cẩu, nhưng mà mặt Mạnh Tri đang bị bóp nên không thể nói quá nhiều được.
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Mạnh Tri nhìn thấy khóe miệng Thẩm Hàn Sơ giật giật, nụ cười trên mặt đông lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!