Chương 242: (Vô Đề)

Buổi chiều, Ân Thiếu Trình thật vất vả mới thoát thân được, lái xe chạy tới chỗ ở của Giang Ý Duy. Anh hỏi cô xin chìa khóa, nhưng cô lại nhất định không chịu cho. Ân Thiếu Trình nhấn chuông nửa ngày, bên trong lại vẫn yên lặng không một tiếng động như cũ, không có một chút âm thanh nào cả. Ân Thiếu Trình gọi điện thoại cho Giang Ý Duy, bên kia lại thông báo tắt máy.

Trái tin anh rơi bộp một phát, chẳng lẽ những tin tức sai lệch kia, đã để cho cô nhìn thấy? Ân Thiếu Trình giơ bàn tay lên đập vào cánh cửa, anh chỉ có thể gửi hy vọng vào việc Giang Ý Duy vẫn còn đang ở nhà, chỉ là không chịu ra cửa mở mà thôi. Thế nhưng một hồi lâu trôi qua, Giang Ý Duy vẫn không hề xuất hiện.

Ân Thiếu Trình gấp gáp đi tìm cô, anh xoay người bước vào thang máy. Lúc xuống tầng trệt, có một cô gái trẻ tuổi đang đi tới, thấy Ân Thiếu Trình không khỏi mừng rỡ hỏi, " anh tới tìm Giang Ý Duy hả? "

" tại sao cô biết? "

" bởi vì tôi biết Giang Ý Duy ở đây nha. Có nhiều lần tôi cũng trông thấy cô ấy, chuyện của hai người tôi cũng đã đọc rồi. Bất quá ban nãy cô ấy mới vừa rời đi, kéo theo một cái va li thật lớn, chắc là đi đóng phim rồi. "

Ân Thiếu Trình càng thêm kinh hoảng, mới mùng một Tết, cô còn có thể đi đâu đóng phim chứ? Anh gấp gáp rời đi, đem những địa phương có thể nghĩ tới tìm khắp một lần, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng của Giang Ý Duy đâu cả. Ân Thiếu Trình cuối cùng không có cách nào nữa, biết Giang Ý Duy và Chử Đồng có quan hệ thân thiết, chỉ có thể gọi điện thoại tới cho Chử Đồng.

Chử Đồng mới vừa ăn xong cơm tối, lúc đứng dậy nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô ngồi xuống lại, cầm điện thoại di động lên áp vào bên tai, " alo? "

" Chử Đồng, Ý Duy có ở chỗ của cô không? "

" anh là ai vậy? " Chử Đồng lạnh lùng hỏi.

" tôi đây, Ân Thiếu Trình. "

Chử Đồng đương nhiên là biết, cô khinh thường cười lạnh, " thì ra là Ân thiếu à, không ở nhà chuẩn bị tốt để làm chú rể của anh đi, còn đi tìm Giang Ý Duy làm gì? "

" tin tức kết hôn, trước đó tôi cũng không biết tình huống gì cả, tôi cũng sẽ không kết hôn với người khác. Tôi đã trượt ngã ngay tại đây một lần rồi, sẽ không ngã xuống lần thứ hai nữa đâu. Có mấy lời, tôi nhất định phải tự mình giải thích với Giang Ý Duy. Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu? "

Chử Đồng nghe vậy, dừng lại một chút, lúc này mới lên tiếng, " tôi cũng không biết, mới vừa rồi tôi đọc được tin tức sau đó liền gọi điện thoại cho cô ấy thì cô ấy đã tắt máy. "

Ân Thiếu Trình nghe thấy câu này, không tiếp tục truy hỏi nữa, cánh tay vô lực xuôi ở bên người. Anh ngồi trong xe, cửa sổ xe được hạ xuống hết cỡ, gió lạnh ào ào thổi vào, mang theo cái lạnh thấu xương. Trong lòng anh rất hoảng hốt, anh không biết Giang Ý Duy lại đi đâu, cô còn có thể đi đâu đây?

Ngày mùng ba, Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài trở về nhà họ Chử.

Lý Tĩnh Hương sáng sớm đã đi mua thức ăn, trên bàn bếp để đầy thức ăn tươi ngon, trong nồi hầm thịt heo và thịt gà. Vừa mở cửa ra, mùi thơm đã bay khắp bốn phía, vây quanh toàn bộ phòng khách.

Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài bước vào. Giản Trì Hoài xách đến cho Chử Cát Bằng rượu và thuốc lá đã chuẩn bị sẵn. Chử Cát Bằng cười ha hả nhận lấy. Lý Tĩnh Hương cũng từ trong phòng bếp bước ra, " tới đây, con xem các con kìa, còn mang tới nhiều đồ như vậy. "

Chử Đồng nhẹ khoác lên tay của bà, " chị đâu? "

" vẫn còn đang ở trong phòng đấy. "

" mẹ. " Chử Đồng kéo Lý Tĩnh Hương đi qua mấy bước, " con có mua cho mẹ áo khoác nhung, còn có áo lông dê nữa. "

Loading...

" mẹ có quần áo mặc rồi, đừng lãng phí tiền bạc ở trên người mẹ nữa. "

Chử Đồng đâu chịu nghe, lấy áo nhung ra khoác lên cho mẹ mình, " áo vừa dài vừa dày, mặc lên ấm lắm đấy. "

Mọi người ở trong phòng khách náo nhiệt một trận. Chử Nguyệt Tình trước sau vẫn không hề bước ra ngoài. Chử Đồng hướng căn phòng của cô liếc nhìn, sau đó bước nhẹ qua đó. Cô gõ nhẹ lên cửa phòng, " chị, em là Đồng Đồng. "

Trong phòng không có tiếng đáp lại, Chử Đồng vặn tay nắm cửa, cũng may, cửa ngược lại không bị khóa trái. Cô đẩy cửa bước vào, thấy Chử Nguyệt Tình đang gấp quần áo. Lúc nghe thấy tiếng bước chân, cô cũng không hề ngẩng đầu lên.

Chử Đồng nhẹ giọng lên tiếng, " chị. "

Chử Nguyệt Tình nhìn cô, " tới rồi. "

" tại sao chị không ra ngoài chơi? "

" còn nhiều quần áo phải dọn dẹp. Lại nói, em cũng không phải người ngoài. " Chử Nguyệt Tình nói xong, tiếp tục động tác trong tay.

Chử Đồng nghe nói như thế, trong lòng cuối cùng vẫn còn dễ chịu hơn một chút. Lúc ăn cơm, Lý Tĩnh Hương ở bên ngoài lên tiếng gọi, hai chị em mới lần lượt đi ra ngoài. Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế ăn dành cho trẻ em. Chử Nguyệt Tình vốn muốn ngồi bên cạnh bé, nhưng khi liếc sang Chử Đồng, cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện Nguyệt Nguyệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!