Chương 16: (Vô Đề)

Anh ngẩn người một lúc, sau đó khẽ ừ.

"Nhưng lúc đó bạn trai của em là anh."

"Vậy em thậm chí không có quyền biết rằng có người thích em sao?"

"Tiểu Dụ."

Anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng.

Ánh hoàng hôn nhạt nhòa trong đôi mắt anh, thứ gì đó lướt qua mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây.

"Anh từng nghĩ, bạn gái được nhiều người thích là chuyện tốt."

"Nhưng em thì khác."

"Anh không muốn ai nhận ra những điều tốt đẹp ở em, không muốn ai thích em."

"Anh sợ em bị người khác cướp đi. Anh cũng sợ em phát hiện những gì anh đã làm trước đây, rồi em sẽ rời bỏ anh."

"Và cuối cùng, em thật sự bỏ anh. Đây gọi là… báo ứng sao?"

9

Trên đường về, cả hai chúng tôi đều im lặng.

Con đường này như thể đi mãi không tới đích.

Ánh đèn đường yếu ớt kéo dài hai bóng người thành những cái bóng thật dài.

Tâm trí tôi rối bời, không thể tìm được lối thoát.

Trước đây, tôi chỉ nghĩ rằng anh tốt, rất tốt.

Chuyện gì anh cũng chiều theo ý tôi, ngay cả khi cãi nhau, anh cũng là người đầu hàng trước.

Tôi không biết anh đã làm gì sau lưng tôi, bảo vệ tôi hay che giấu tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra mình dựa dẫm vào anh quá nhiều.

Ngôi nhà này là anh mua cho tôi.

Chiếc xe này cũng là anh mua cho tôi.

Công việc tôi đang làm có mối liên hệ với công ty của anh.

Tiền tiết kiệm của anh có lẽ gấp vài lần của tôi.

Anh luôn mỉm cười dịu dàng trước mặt tôi.

Nhưng trước mặt người khác, anh là người như thế nào, tôi hoàn toàn không biết.

Liệu tôi có phải đã trở thành con mồi bị anh giăng tơ trói chặt, không còn đường thoát?

Tô Nguyên đi phía trước bất ngờ dừng lại, bực dọc kêu lên một tiếng.

…..

Từ phía đối diện, một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt đang đi tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!