Người anh quả thật rất nóng, hơi thở phả vào cổ khiến tôi nổi da gà.
"Bác sĩ nói, ra mồ hôi cũng giúp hạ sốt."
Giọng anh trầm khàn, đôi môi mỏng khẽ lướt qua vành tai tôi.
"Tôi mệt rồi, Tô Nguyên."
"Hửm?"
Anh đáp lại hờ hững, nhưng ôm tôi mà không làm thêm gì khác.
Ánh trăng qua khung cửa sổ lấp lánh trong mắt anh, như hổ phách sáng ngời.
Tôi nghĩ anh sẽ như mọi khi, chẳng nói gì.
Nhưng hôm nay anh có vẻ hơi khờ khạo.
"Còn nhớ năm thứ hai đại học không? Chúng ta đi xem pháo hoa đón năm mới."
Giọng anh khàn và nhẹ.
"Hôm đó, thật ra tôi đã cảm thấy có lỗi."
"Dù tôi đối xử với em thế nào, em vẫn luôn tìm cách biện hộ cho tôi."
"Lúc đó tôi đã nghĩ, xem xong pháo hoa sẽ nói lời chia tay."
"Tại sao anh không nói, Tô Nguyên?" Tôi hỏi.
"Vì tôi thích em mất rồi."
Thật là… một lý do thẳng thắn nhưng nhạt nhẽo.
Tay anh vòng qua eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Trong vô số ngày đêm trước đây, hơi thở của chúng tôi từng hòa quyện.
Tôi luôn nghĩ anh yêu tôi sâu sắc đến thế.
"Tôi vốn không định để em biết."
"Biết tôi đã từng đối xử với em ra sao."
"Tôi không muốn em biết."
"Tôi thật sự sợ em sẽ không còn là của tôi nữa. Ngày nào tôi cũng nghĩ về điều đó…"
"Con người tôi là thế. Nếu có thể giấu, tôi sẽ giấu cả đời."
Trong bóng tối, giọng anh như vùi vào vai tôi, trầm lắng và buồn bã.
Tôi nhìn ánh trăng rọi qua khe cửa.
Cuộc đời tôi vốn rất đơn giản, chỉ là một thế giới đen trắng tẻ nhạt và kéo dài.
Tôi từng mắc kẹt trong chiếc lồng đầy những khó khăn và khổ sở.
Nhưng rồi anh xuất hiện như mặt trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!