Chương 38: Tin Bay Đầy Trời

Bắt đầu từ lúc vào thang máy đến lên phòng làm việc, dọc đường đi, chuyện Kiều Chỉ nghe toàn là về Tô Tử và Thai Linh.

Ai ai cũng xì xào, vốn đã không còn biết chuyện đã biến thành như thế nào rồi.

Kiều Chỉ bước nhanh hơn vào trong, Diệp Thanh đã có mặt rồi, hiện đang ghé vào bàn làm việc, thoạt trông rất mệt mỏi, không hề có tinh thần. Kiều Chỉ đi qua đó, nở một nụ cười tươi: "Diệp Thanh…"Cô nàng nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn: "Kiều Chỉ, anh đã đến rồi." Giọng điệu uể oải."Sao vậy?" Lòng Kiểu Chỉ khẽ nẩy lên một chút.

Không phải Diệp Thanh đang đau buồn vì chuyện của Thai Linh chứ? Diệp Thanh lại nằm úp sấp lên bàn, khoát tay: "Không sao, khó ngủ thôi."Kiều Chỉ đi đến cạnh cô nàng, ngồi xuống nhìn vẻ mặt Diệp Thanh.

Người này không giống như đau thương sắp chết thật, mà chỉ hệt như không ngủ tốt, mắt cũng đen xì xì."Tối qua cậu đã làm gì, ngủ trễ vậy?" Kiều Chỉ nói bóng nói gió."Đừng nói nữa, con cú đêm Mễ Kỳ kia…" Diệp Thanh như không nhịn được nữa: "Tối qua cô ta kéo mình chơi game đến ba giờ sáng, chết sống gì cũng không cho nghỉ, còn bảo mình mà bỏ cô ta thì cô ta sẽ đến công ty gây phiền phức cho mình.

Kiều Chỉ, cậu nói xem, đó không phải là làm ơn mắc oán à? Mình tốt bụng tặng cô ta một cục cưng vô địch, cậu không biết mấy người chơi cùng hâm mộ cô ta đến mức nào đâu…"Lòng Kiều Chỉ thấy bất ổn.

Diệp Thanh như thế này là đã biết hay chưa?"Diệp Thanh…" Kiều Chỉ dè dặt lên tiếng: "Cậu…"Còn chưa đợi cô nói xong, một đồng nghiệp phòng kỹ thuật đã chạy đến: "Diệp Thanh, Diệp Thanh, cô đã đọc báo hôm qua chưa?"

"Báo chí gì?" Diệp Thanh nghi ngờ hỏi. Đồng nghiệp kia nhìn cô nàng kiểu "cô bị ngu à", đoạn đưa một tờ báo ra: "Diệp Thanh, xem xong thì please đừng giận dữ, không chắc là thật đâu…" Anh đồng nghiệp này xem như có quan hệ tốt với Diệp Thanh, cũng là một trong những thành viên chứng kiến chuyện Diệp Thanh – Thai Linh "thân mật tiếp xúc". Diệp Thanh nhìn lướt qua tờ báo, trên mặt không có tí biểu cảm gì, lại nhìn đồng nghiệp kia như không: "Sao á? Chuyện riêng của ông chủ, chúng ta không cần lo nhiều đâu." Nói xong thì trả tờ báo về: "Mau về làm việc đi, không là bị ai đó mắng đấy."Đợi đồng nghiệp kia đầy hoang mang mà đi rồi, Diệp Thanh lại nhìn về phía Kiều Chỉ, mặt nở một nụ cười: "Kiều Chỉ, trưa nay chúng ta ăn gì?" Bộ dáng "goodgirl" chính hiệu."Mình mang cho cậu món sườn xào chua ngọt đó, sáng nay mình làm riêng cho mẹ." Kiều Chỉ cười dịu dàng, trong lòng cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Cô rất hiểu Diệp Thanh, phản ứng như thế này chắc chắc không phải một Diệp Thanh bình thường sẽ có. Diệp Thanh thèm nhỏ dãi mà gật đầu, hai mắt sáng lên, thoạt trông cũng không giống lúc trước.

Kiều Chỉ không định vạch trần cô nàng, mỉm cười quay về bàn làm việc.

Trong nháy mắt cô xoay đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thanh lập tức ảm đạm xuống, không khỏi có chút đau lòng. Thai Linh bước vào văn phòng, Tô Tử liền theo vào ngay: "Linh…"Anh ta nhìn cô ta đầy lạnh lẽo: "Tô Tử, có phải chính cô đã báo cho truyền thông không?"Tô Tử nhìn anh ta, không tin nổi: "Linh, ở trong lòng anh, em là người như thế sao?"Thai Linh không nói gì, chỉ lạnh nhạt mà nhìn. Mắt Tô Tử thấp thoáng ánh lệ: "Thai Linh, em không ngờ trong lòng anh em lại là người như thế.

Ảnh đó cũng không phải em chụp, vừa nhìn là biết người khác làm, không lẽ em tự tìm người chụp ảnh mình sao? Còn đợi thời gian dài vậy rồi mới tung ra? Ngoài việc khiến danh dự của mình bị tổn hại, em còn đạt được ưu đãi gì nữa?"Bộ dạng cô ta thật sự có phần đáng thương, sắc mặt Thai Linh cũng dần dịu lại.

Anh ta thở dài một tiếng thật mạnh: "Xin lỗi em nhiều, là tôi giận dữ quá."Tâm thần Tô Tử dịu đi một chút, trong mắt ẩn chứa quan tâm: "Linh, anh không phải kiểu người sẽ để ý chuyện thế này, hôm nay anh làm sao vậy? Cũng chỉ là tấm ảnh thôi, sao anh phải kích động như thế?"Ánh mắt Thai Linh có hơi né đi, anh ta nói như không: "Không gì cả, chỉ là tôi không muốn mọi người hiểu lầm.

Dù sao sau này cô cũng phải lập gia đình, vì tôi mà mất danh dự cũng không hay lắm."

"Lập gia đình?" Tô Tử bật cười: "Linh, rốt cuộc em là gì trong lòng anh hả?"Anh ta không nói, cô ta cười lạnh: "Thai Linh, anh yêu người khác rồi phải không?"Thai Linh nhíu mày nhìn cô ta, giọng mang ý cảnh cáo: "Tô Tử, việc riêng của tôi không phải cô muốn hỏi là hỏi.

Tôi cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo cho cô biết."Tô Tử có hơi tổn thương, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, tay hai bên người siết lại rất nhanh."Cô ra ngoài trước đi…"

"Thai Linh…" Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước vào với vẻ không vui, há miệng là mắng: "Thằng nhóc thối mày…"

"Ba, sao ba đến đây?" Thai Linh nhíu mày. Ba Thai trừng mắt với anh ta một cái: "Sao tôi lại không được đến hả…" Trái lại khi nhìn thấy Tô Tử đang đứng bên cạnh, ông đánh già vài lần rồi nở một nụ cười vui vẻ, đi qua nói: "Con là Tô Tử phải không? Bác là ba của Thai Linh, con gọi là bác được rồi."Mặt Tô Tử nhanh chóng bày ra một nụ cười khôn khéo: "Cháu chào bác Thai ạ.

Hồi còn ở nước ngoài, cháu hay nghe Linh nhắc đến bác lắm."Mắt ba Thai lóe lên, mời người: "Con có thời gian đi uống một ly cà phê không?"

"Ba…" Thai Linh vội cắt ngang: "Ba hiểu lầm rồi…"

"Hiểu lầm cái gì?" Ba Thai trừng mắt nhìn, trái lại đưa tay ra lịch sự với Tô Tử: "Mời…"Cô ta liếc nhìn Thai Linh một cái rồi khẽ gật đầu: "Mời bác Thai ạ."Ba Thai gật đầu rồi ra khỏi văn phòng trước, Tô Tử đuổi kịp theo sau.

Thai Linh cũng muốn đi thì ba Thai ngừng bước chân lại, liếc anh ta một cái: "Tôi không mời anh, anh đi làm việc đi!"Thai Linh oán hận mà ngừng lại, trơ mắt nhìn Tô Tử và ba Thai biến mất nơi thang máy. Lửa giận đầy cả bụng, anh ta gọi điện thoại cho Cố Diệp Thần, nói hết một lần sự việc rồi bảo: "Hay là cậu nói Tề Trăn đi tra một chút cho mình đi…"Cố Diệp Thanh nhìn phần tài liệu trên bàn, tốc độc lật trang cũng không thay đổi, lại đáp: "Thai Linh, cậu phát rồ rồi."Người kia có hơi giật mình: "Ý cậu là sao?"

"Chỉ là lộ ảnh thôi, nhưng cậu lại bị quá khích.

Khi một con người kích động, họ rất dễ bỏ qua những chuyện vốn rõ ràng." Anh thản nhiên trả lời. Thai Linh không nói gì, nhưng qua lời này của Cố Diệp Thần, anh ta dần bình tĩnh trở lại."Thai Linh, cậu không tự nhận ra à? Lòng cậu hoảng hốt, còn nguyên nhân là gì thì tự cậu rõ.

Cậu chỉ đang không muốn thừa nhận mà thôi.

Ảnh của ai cũng không quan trọng, cái chính là thái độ và suy nghĩ của cậu.

Tự cậu còn không biết mình muốn gì nữa, thì biết ai chụp để làm gì? Đầu cậu bị ruồi bọ bò vào à? Không có tác dụng gì hết."Thai Linh cũng không phải người xử lý công việc theo cảm tính, ý trong lời Cố Diệp Thần anh ta đều hiểu cả.

Sau khi im lặng một lúc lâu, anh ta đáp: "Bây giờ tôi nên làm gì đây?"Cố Diệp Thần thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ: "Chỗ Tô Tử, tôi nghĩ căn bản không cần đến cậu, chú Thai có thể tự giải quyết.

Chuyện còn lại cứ giao cho tôi, về phần nói chuyện yêu đương, phiền tự ngài xử lý đi!"

"Ba tôi? Bây giờ lão ấy còn ước tôi kết hôn thật nhanh nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!