Chương 37: Thai Linh Mờ Mịt

Kiều Chỉ bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, xem đồng hồ thì thấy đã là bảy giờ hơn, vậy mà tiếng sẫm xen lẫn ánh chớp, mây đen dày đặc mà mưa to vẫn chưa đổ xuống! Tay Cố Diệp Thần khoác bên hông cô, vẫn ngủ rất sâu.

Kiều Chỉ không dám động đậy, cô biết anh luôn tỉnh giấc giữa chừng, khó có dịp ngủ sâu như vậy, sợ mình vừa động là anh tỉnh! Cô trợn mắt, nhàm chán nhìn lên trần nhà đầy hoa văn đẹp đẽ.

Bỗng, khuôn mặt Kiều Chỉ vụt nóng lên, chuyện hôm qua như cuốn phim đang tua lại trong đầu cô, bàn tay và cơ thể ấm nóng phía sau kia như một cái lò đốt, nung cô đến cả người bỏng cháy."Đang nghĩ gì đó?" Bên tai bỗng truyền đến lời trầm khàn của anh! Rồi hệt như một cô nhóc bị bắt mất, Kiều Chỉ vừa cấu vừa cào, lại vùi mặt thật sâu vào gối, im lặng làm ngơ. Cố Diệp Thần còn chút mơ màng, mắt vẫn chưa mở hết.

Anh đưa tay ôm cô vào lòng, cọ cọ ngực, để đầu cô vùi vào trong anh, lại cúi đầu nói: "Ngủ thêm chút nữa!"Hô hấp thanh mát của anh đán vào vành tay cô, kéo theo một cơn sợ run, Kiều Chỉ hơi xấu hổ không muốn nhìn, nhẹ nhàng đẩy anh ra, toan đứng dậy.

Tuy nhiên, cô lại quên mất mình còn khỏa thân, không khỏi than nhẹ một tiếng rồi chui lại vào trong chăn.

Cố Diệp Thần hé mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, bàn tay giữ cô thật chặt, môi dán ở tai cô: "Muốn đi đâu?"Hai người trong chăn đều trần truồng – lòng Kiều Chỉ giật lên, cô khẽ cắn môi dưới, không dám động đậy cơ thể cứng ngắc một chút nào. Bàn tay Cố Diệp Thần chậm rãi men từ bụng xuống giữa hai chân cô.

Kiều Chỉ ngăn tay anh lại, lời hơi run lên: "Anh, anh làm gì vậy?"Cố Diệp Thần cúi đầu cười: "Còn đau không?"Kiều Chỉ xấu hổ khủng khiếp, cuối cùng bất chấp rụt rè, hất tay anh ra một phen, lăn qua bên giường khác, lấy chăn che người lại, nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh. Cố Diệp Thần hơi nhướng mày nhìn bóng dáng nhỏ xinh như muốn trốn của cô, không khỏi cười khẽ thành tiếng. Hôm nay là chủ nhật, thời tiết còn như thế kia, mọi người cũng thường dậy trễ.

Lúc Kiều Chỉ xuống dưới lầu, Hứa Á Phỉ đang giúp mẹ Cố dọn điểm tâm ra bàn, Ngôn Mộc cũng đã rời giường, đang tập Thái Cực quyền với ba Cố trong vườn hoa, thân hình nhỏ bé đánh rất ra hình ra dạng! Hứa Á Phỉ thấy Kiều Chỉ xuống lầu thì bày khuôn mặt tươi cười ra đón tiếp: "Kiều Chỉ, chào buổi sáng!"Cô cười đáp lại, mẹ Cố hỏi: "Vừa khéo đúng lúc ăn sáng, Tiểu Thần đâu rồi? Sao còn chưa xuống nữa?"Hứa Á Phỉ nghe thế cũng nhìn ra sau lưng Kiều Chỉ. Mặt Kiều Chỉ có hơi đỏ lên, vờ như đang rất bình tĩnh mà nhận lấy cái bát trong tay mẹ Cố: "Anh ấy còn chưa ra khỏi giường, nói muốn ngủ thêm chút nữa."Sau khi về nhà, Cố Diệp Thần vẫn giữ thói quen trong quân đội, ngày nào cũng rời giường lúc sáu giờ, tình huống đã hơn tám giờ rồi mà vẫn chưa thấy người đâu là chưa từng xảy ra. Dù mẹ Cố có hơi nghi ngờ, song cũng không hỏi nhiều.

Một nhà ngồi xuống ăn cơm.

Trên bàn cơm, ba Cố hỏi về dự tính của Hứa Á Phỉ, cô ta nghĩ nghĩ rồi nói: "Chú Cố, con cũng mới về nước, chưa hiểu lắm về thực trạng bên trong, con có thể đến công ty chú làm việc một thời gian không ạ?"Đề nghị của Hứa Á Phỉ khiến người ta có hơi bất ngờ, không kịp lường trước.

Tay múc cháo của mẹ Cố hơi chậm lại, bà liếc sang chồng mình.

Kiều Chỉ lấy cho Ngôn Mộc một cái bánh bao, trên mặt cũng không có biểu cảm gì mấy.

Cha Cố thì lại như không hiểu chuyện gì, song cũng lắc đầu thở dài: "Con có thể đến công ty của chú làm việc, tất nhiên là chú rất vui mừng, chỉ là bây giờ chú cũng không còn làm chủ công ty nữa, tất cả đều do thằng nhóc Cố Diệp Thần giải quyết.

Nếu con thích, chú còn phải đi hỏi ý nó, thôi thế này đi, chú sẽ xếp cho con một chỗ làm khác, tránh phải nhìn cái mặt mốc của nó!"Vẻ thản nhiên vô tư của ba Cố như rất không tình nguyện bàn bạc với Cố Diệp Thần, khiến Hứa Á Phỉ không thể mở lời nữa, đành phải cười khẽ: "Được, vậy con nghe theo sự sắp xếp của chú Cố!"Mẹ Cố gắp một cái quẩy cho cô ta: "Ăn nhiều chút đi con, cứ nghỉ hai ngày cái đã, chuyện công việc tính sau!"Hứa Á Phỉ mỉm cười gật đầu.

Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chút chuyện nhà, mãi đến lúc Cố Diệp Thần xuất hiện. Ba Cố gắp rau thì thấy anh đi xuống từ cầu thang, bèn tặc lưỡi: "Chà, cậu cả biết rời giường rồi đấy à?"Người trên bàn cơm nghe vậy đều quay lại nhìn.

Cố Diệp Thần đang mặc một bộ quần áo ngày thường họa tiết đen trắng, chút tóc con tán loạn trên trán, cả người dày đặc cảm giác nặng nề, thiếu mất sự trong trẻo lạnh lùng thường thấy. Mẹ Cố liếc mắt: "Bình thường con tôi chạy như điên, ngủ nhiều một chút thì sao? Chẳng lẽ giống như ông chắc, cả ngày hết ăn lại nằm, chẳng làm được gì đàng hoàng?"Ba Cố nghe xong có hơi giận dữ: "Tôi không làm việc đàng hoàng? Tôi…"

"Ba, uống sữa đi!" Kiều Chỉ thức thời đẩy một cái ly cho ba Cố, cắt ngang lời của ông.

Ba Cố hừ một tiếng, bưng sữa lên uống một ngụm, nhỏ giọng oán thầm: "Coi như nể mặt con gái tôi, không thèm so đo…"Mẹ Cố làm như không, vội vã múc cháo cho Cố Diệp Thần.

Lúc này anh đã đi đến bàn ăn, Hứa Á Phỉ chào hỏi: "Chào buổi sáng, anh Diệp Thần!"

"Chào!" Cố Diệp Thần thản nhiên đáp lại một câu, đoạn ngồi xuống cạnh Kiều Chỉ, tiện tay cầm nửa cái bánh bao cô đã ăn dở lên cắn một cái, nhíu mày: "Nhân nấm hương à?"Bốn người trên bàn cơm đều nhìn thết về phía này.

Mặt Kiều Chỉ đỏ lên, trên cái bánh bao kia vẫn còn dấu răng của cô, anh chẳng biết kiêng dè gì cả.

Kiều Chỉ lấy tay dưới bàn đánh vào tay anh một cái. Tất nhiên ba mẹ Cố không bỏ qua sự mờ ám nào của hai người, cùng nhìn nhau, trong mắt hiện lên chút ý cười. Hứa Á Phỉ nhìn hai người "bán cơm chó", trong mắt hiện lên một chút mù mờ.

Cô ta cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng bữa sáng thơm ngào ngạt đã sớm nhạt như nước ốc. Cố Diệp Thần mặt không đổi sắc, gắp một cái bánh bao vào chén Kiều Chỉ: "Ăn chút nhân khác đi!"Cô ngẩng lên lén trừng anh, nhỏ giọng: "Em không ăn, tự anh ăn đi."Cố Diệp Thần cười nhạt, cũng không ép buộc, cúi đầu cắn bánh bao. Ăn bữa sáng xong thì đã gần chín giờ, cuối cùng mưa to cũng tạnh bớt, Kiều Chỉ dạy Ngôn Mộc vẽ tranh trong phòng khách, Cố Diệp Thần ngồi xử lý công việc bên cạnh hai người, Hứa Á Phỉ lại tán gẫu với mẹ Cố ở phòng khách.

Mưa to từ từ vắng đi, sắc trời mù tối.

Lúc nào cơn mưa cũng khiến người ta uể oải – Ngôn Mộc giơ tay nhỏ lên ngáp một cái, Kiều Chỉ bật cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu."Này, thằng nhóc Thai Linh kia im im rồi bạn gái từ lúc nào đấy? Xem ra lão Thai cũng mệt mỏi lắm đây…" Ba Cố đang đọc báo thì đột nhiên la lên."Bạn gái? Thai Linh quen bạn gái?" Mẹ Cố có hơi vui mừng, đưa tay nhận lấy tờ báo trong tay ba Cố, đọc lướt qua: "Đúng vậy thật, nhưng nó cũng bất cẩn quá, bị người ta chụp được."Bạn gái?

Tim Kiều Chỉ đập thình thịch lạ thường, cũng không rõ là loại cảm giác gì.

Cô nghiêng người nhìn tờ báo trong tay mẹ Cố, trên ảnh là Thai Linh và một cô gái đang ôm hôn dưới ánh đèn neon, bối cảnh là một quán bar.

Tuy bóng người trong ảnh không rõ ràng lắm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra cái vóc thon thả của cô gái kia, đúng là Tô Tử. Tuy cô không hỏi chuyện khi đó của Diệp Thanh và Thai Linh, nhưng tình tố như vô ý đó của hai người, không phải cô hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Dạo trước cô còn định báo cho cô nàng một phen, nhưng sau khi biết Thai Linh là bạn tốt của Cố Diệp Thần, anh còn cam đoan là hai người kia không có gì cả, nên cô mới không can thiệp vào.

Rồi bây giờ tấm ảnh này lại là thế nào? Tuy Kiều Chỉ không làm IT, nhưng tấm ảnh này có P hay không, cô vẫn nhìn ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!