Chỉ một lát sau, đồ nướng đã được mang lên.
Màu caramel đầy quyến rũ, mùi thơm nức lòng, hai người Kiều Chỉ và Ngôn Mộc mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cũng không ai động thủ trước.
Mãi đến khi Cố Diệp Thần xách hai cái túi to về, hai người vẫn còn ngồi cứng ở đó. Cố Diệp Thần đặt cái gói to lên bàn, nhìn mấy món nướng vẫn chưa được đụng đến, lại nhìn hai người đang liếc nhau, có hơi khó hiểu: "Sao còn chưa ăn nữa?"Kiều Chỉ thấy anh về, vội cầm một xiên thịt trên bàn lên đưa cho anh, mỉm cười: "Tất nhiên là người lớn nhất nhà ăn trước, tụi em mới dám ăn chứ!"Cố Diệp Thần nghe vậy thì híp mắt nhìn cô.
Từ sau ngày hai người mở lòng, Kiều Chỉ đã thay đổi rất nhiều, cũng tươi vui nhiều hơn.
Cô không còn khách sáo trước mặt anh nữa, trái lại còn hay vui đùa.
Cảm giác thoải mái như thế khiến anh thật sự hạnh phúc.
Cố Diệp Thần nhận lấy xiên nướng trong tay Kiều Chỉ, cô lại cầm ngay xiên khác lên đưa cho Ngôn Mộc: "Được rồi, được rồi, ăn được rồi!" Sau đó cũng tự cầm một xiên lên, há miệng định ăn."Đợi đã…" Cố Diệp Thần cười ngăn lại, Kiều Chỉ và Ngôn Mộc nghi ngờ nhìn anh. Cố Diệp Thần lấy từ trong túi ra hai phần cháo thịt băm trứng muối, để xuống trước mặt hai người: "Đi chơi cả ngày rồi, húp trước một chút cho ấm bụng, hẵng ăn mấy thứ này."
Kiều Chỉ và Ngôn Mộc liếc nhau, ngoan ngoãn buông thịt xuống mà ăn cháo. Cố Diệp Thần mỉm cười xoa đầu Ngôn Mộc.
Kiều Chỉ thấy tuy là người cậu hơi cứng lại, nhưng không hề từ chối Cố Diệp Thần, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi đỏ lên một chút, thì hài lòng mỉm cười. Ba người cũng không dám ăn nhiều.
Thứ nhất là do dạ dày Kiều Chỉ không tốt, Ngôn Mộc còn nhỏ, tất nhiên không ăn nhiều được.
Thứ hai, bây giờ không biết ba mẹ Cố đã giận đến mức nào rồi, chắc chắn sẽ chờ cơm.
Nếu bây giờ còn chưa về, ba người không ăn gì được, sợ là tối này mọi người không cần ngủ nữa. Lúc gần đi, Cố Diệp Thần gọi riêng ông chủ gói hai mươi xiên thịt, mười xiên cánh gà, mười xiên cá viên.
Kiều Chỉ khó hiểu: "Mua về nhiều vậy làm gì?"Cố Diệp Thần gõ khẽ vào đầu cô một cái, cười thần bí: "Tất nhiên là có chỗ dùng rồi."Ba người đạp bóng đêm về lại chỗ đỗ xe, đi được vài bước, Cố Diệp Thần bỗng ngừng lại, nhìn thoáng qua chân Kiều Chỉ.
Anh ngồi xổm xuống trước người cô, Kiều Chỉ sửng sốt: "Anh làm gì vậy?"Cố Diệp Thần còn chưa nói gì, Ngôn Mộc đã không kìm được mà khinh bỉ: "Còn một đoạn nữa mới đến bãi đổ xe.
Chú Cố đang muốn cõng cô đó."Mặt nhỏ của Kiều Chỉ đỏ lên.
Cô hếch mũi với Ngôn Mộc, Cố Diệp Thần lại cúi đầu cười: "Còn chưa lên nữa, trễ nữa là không vào được cổng nhà thật đấy."Vốn Kiều Chỉ không phải người năng động, hôm nay lại đi cả một ngày, nơi bị thương đã sớm nhói lên.
Lúc này cô cũng không từ chối, vòng hai tay lên cổ anh, nằm úp người xuống.
Kiều Chỉ vốn nhỏ gầy, một bàn tay Cố Diệp Thần đã đủ giữ cô nằm vững.
Kiều Chỉ nhè nhàng ghì lấy cổ anh, khẽ cắn môi dưới, khóe miệng thấp thoáng chút ngọt ngào. Tay kia của Cố Diệp Thần lại dịu dàng nắm lấy tay nhỏ của Ngôn Mộc.
Cậu nhóc liếc anh một cái, hơi cúi đầu, ngoan ngoãn mà theo bên cạnh anh.
Ba người chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe. Trời đêm đầu thu mang đến một đợt gió lạnh, không còn oi bức như ngày hè, có cảm giác thư thái.
Cạnh bãi đỗ xe là quảng trường đầy ắp người đang tản bộ, đi chơi, còn cả tiếng âm nhạc sôi động.
Những điều này khiến thành thị vốn lạnh lẽo nay tăng thêm một chút ấm áp. Lúc ba người về đến nhà, đã thấy hai người ba Cố mẹ Cố ngồi trên sô pha với vẻ không vui.
Lúc vào đến nhà, Kiều Chỉ dịu dàng gọi một tiếng: "Ba, mẹ!"Hiếm khi thấy hai người không đáp lời. Kiều Chỉ lén liếc qua Cố Diệp Thần, anh trấn an mà vỗ vỗ tay cô, tiến lên vài bước: "Ba mẹ sao vậy ạ?"Ba Cố liếc anh một cái: "Mấy người còn biết về nhà à? Sáng sớm đã lén chuồn ra, đi cả một ngày không thấy.
Đi đâu hết đó?"Ba Cố vừa nói xong, mẹ Cố cũng không kìm được: "Chân Kiều Chỉ còn chưa khỏe, các người đã ra ngoài chạy loạn.
Một ngày không nhà? Mấy người tính làm gì đây? Hôm nay đã ăn những thứ gì? A, dạ dày Tiểu Chỉ không tốt, vất vả lắm mới có thời gian điều trị dài như vậy.
Thuốc sáng cũng không thèm uống.
Các người… Tức chết tôi mà." Mẹ Cố càng nói càng giận, vỗ mạnh xuống bàn. Kiều Chỉ kéo tay Ngôn Mộc, đi cẩn thận về phía Cố Diệp Thần, hướng ánh mắt cầu cứu về phía ba Cố.
Ông có chút không nỡ: "Tất nhiên chuyện này không thể trách mình Tiểu Chỉ và Tiểu Mộc được.
Hai đứa nó cũng không lái xe, chủ mưu đã rõ ràng rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!