Cố Diệp Thần nhìn cô thật lâu:
"Kiều Chỉ, nhà họ Cố nợ em nhiều lắm. Chúng tôi nợ em hạnh phúc, niềm vui. Em đột ngột trở thành mẹ một đứa trẻ, đối với em, đó là không công bằng. Ngoài kia còn rất nhiều lời đồn đại không hay…"Kiều Chỉ chợt đưa tay lên che miệng anh lại:
"Đừng nói nữa, anh biết rõ em không quan tâm những điều đó mà."
Nhưng anh quan tâm… Cố Diệp Thần nhẹ nhàng nói, giọng điệu ẩn chứa chút phức tạp.
Sao anh và ba không biết sự lương thiện của cô chứ.
Nhưng cô đã chịu khổ nhiều vậy rồi, họ không đành lòng đặt thêm gánh nặng lên lưng cô nữa.
Hơi thở tỏa ra từ miệng anh đánh vào lòng bàn tay cô, một cơn tê dại truyền đến.
Kiều Chỉ lúng túng thu tay về, khép mi một lúc lâu, mới dịu dàng bảo:
"Anh đã từng nói mà, chúng ta là vợ chồng, chính là một thể. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác."Đợi mãi không nghe thấy tiếng Cố Diệp Thần, Kiều Chỉ có hơi hoảng loạn.
Cô chậm rãi hé mắt nhìn anh, rồi đột ngột chạm phải một đôi mắt sâu thẳm như biển cả.
Lòng cô khẽ run lên, theo bản năng mà trốn ánh mắt Cố Diệp Thần.
"Được, cùng nhau gánh vác…" Giọng anh thật trầm mà sâu nặng, như quấn quýt những tơ tình không rõ. Không khí như thế này có phần ngột ngạt, khiến tim Kiều Chỉ đột ngột đập nhanh hơn.
Cô không kìm được mà lảng sang chuyện khác:
"Đứa bé ở đâu rồi? Hai ngày nay anh đi tìm bé sao?" Cô nhớ lại vẻ kỳ lạ của anh hai ngày nay, dò hỏi. Cố Diệp Thần khoan khoái mà tựa vào sô pha, khẽ gật đầu:
"Ừ. Vốn anh muốn bàn chuyện nuôi nấng với mẹ nó cho đàng hoàng, nhưng chính đêm đó, cô ta lại gọi đến nói không thấy thằng bé nữa…"
"Không thấy? Vậy bây giờ đã tìm được chưa?" Kiều Chỉ lo lắng nhìn anh.
"Tìm được rồi, thằng bé tự chạy đến cô nhi viện. Nếu không phải cô giáo ở đó cảm thấy không đúng mà báo cảnh sát, chắc không ai trong bọn anh nghĩ là nhóc đã tự chạy vào đó." Nói đến đây, trông anh có hơi tán thưởng mà bất đắc dĩ. Cô nhi viện? Ngôn Trạch Dật? Chợt có ánh sáng lóe lên trong đầu Kiều Chỉ, cô có phần gấp gáp khó kìm.
"Hẳn em đã nhìn thấy mẹ thằng bé rồi?" Không đợi cô kịp nghĩ ra gì đó, anh đột ngột quăng ra một câu như vậy.Em, đã gặp rồi? Khuôn mặt Kiều Chỉ đầy ngờ vực. Cố Diệp Thần khẽ gật đầu, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó không rõ.
Anh nói thật chậm:
"Ngày hôm đó, nhà hàng Âu ở đường Lăng Viên. Anh nghĩ hẳn em đã đi ngang đi!"
Đoàng – Có cái gì đó giáng vào đầu Kiều Chỉ như một tiếng sấm.
Sao anh lại biết? Cô gái hôm đó là mẹ của cậu bé kia? Mặt Kiều Chỉ đỏ bừng, rầu rĩ đến mức hận không tìm được cái lỗ nào chui xuống.
Bây giờ nhớ lại chuyện cố tình gây sự hôm đó, cô cảm thấy quả là dọa người.
Kiều Chỉ không dám nhìn biểu cảm của người bên cạnh, lén lút nhích người đứng dậy khỏi sô pha.
Bàn tay to của Cố Diệp Thần lại ôm lấy, cô ngã vào lòng anh.
Kiều Chỉ cắn chặt môi dưới, tay huơ huơ không ngừng.
Cô thật sự tệ quá mà! Một tay của anh đã đủ nắm thắt lưng cô, tránh cho cô bị ngã.
Tay còn lại của Cố Diệp Thần kìm cơn hoảng loạn của cô lại, anh cúi đầu nói vào tai Kiều Chỉ:
"Kiều Chỉ, em làm anh vui lắm…" Đêm qua, dù còn chưa biết nguyên nhân hậu quả, cô vẫn nhẹ nhàng hóa giải tâm trạng lo lắng của anh qua điện thoại.
Anh biết sự lương thiện, hòa nhã của cô, lại không ngờ cô còn suy nghĩ nhanh nhạy như vậy. Trong lời anh mang theo chút hương vị mê hoặc lòng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!