——
-Ăn một bữa cơm này thật sự nhạt nhẽo, đối với Kiều Chỉ mà nói, nó có phần nhạt như nước ốc, ngay cả người vốn hoạt bát nhất là cha Cố mà hôm nay cũng im lặng không nói gì, mà nếu có thì chính là đăm chiêu liếc mắt nhìn Kiểu Chỉ, có vẻ như là muốn nói lại thôi.
Kiều Chỉ không nói gì cả, còn Cố Diệp Thần vốn kiệm lời, tất nhiên cũng không nói nhiều.
Mẹ Cố nhìn thoáng qua ba người đang trầm mặc trên bàn ăn, khẽ nhíu mày, dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào chén Kiều Chỉ:
"Tiểu Chỉ à, hai ngày nay công ty bận rộn lắm hả con?"Kiều Chỉ ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười:
"Dạ rất tốt, không bề bộn nhiều việc đâu ạ."
Mẹ Cố quan sát khuôn mặt nhỏ có phần trắng bệch của cô:
"Mẹ thấy sắc mặt của con không tốt lắm, có phải con bị bệnh không?"
"Không có ạ, hôm nay con đi dạo phố với Diệp Thanh nên có hơi mệt, không có chuyện gì đâu ạ, mẹ đừng lo cho con."
Nghe lời thương yêu của mẹ Cố, Kiều Chỉ cảm thấy nước mắt đã kìm nén cả ngày sẽ rơi xuống ngay thôi, cô bèn vội vã cúi đầu nhìn vào bát ăn, không dám ngẩng lên.
Mẹ Cố càng tỏ vẻ nghi ngờ hơn, nhìn về phía cha Cố, ra hiệu bảo ông coi Kiều Chỉ thế nào, thì lại thấy chồng đang ngạc nhiên nhìn mấy món ăn trên bàn mà ngẩng ra, tất nhiên suy nghĩ không biết đã đi về đâu.
Mẹ Cố khó thở, dậm chân dưới bàn, cha Cố nhíu mày khó hiểu nhìn về phía mẹ Cố, bộ dạng nghi ngờ kiểu
"ông đang làm quái gì vậy" – Mẹ Cố giận dữ trừng mắt với ông một cái. Kiều Chỉ buông đũa trong tay xuống, nói là đã ăn xong, sau đó ra khỏi bàn ăn.
Cố Diệp Thần liếc qua, thấy trong chén cô vẫn còn hơn non nửa chén, căn bản là không ăn được bao nhiêu.
Mẹ Cố nháy mắt với Cố Diệp Thần, ý bảo anh qua xem thử. Cố Diệp Thần hơi chần chừ, cũng đứng dậy theo.
Kiều Chỉ đang ngồi trên sô pha, mắt nhìn thẳng, chằm chằm vào TV, cứ ấn đi ấn lại cái điều khiển từ xa trong tay không ngừng, nhìn thì hệt như tập trung lắm, nhưng không cần đoán cũng biết suy nghĩ của cô căn bản là không đặt ở đó.
Ghế sô pha ở bên cạnh có hơi lún xuống, ngay lập tức, cơ thể của Kiều Chỉ căng hẳn lên, cô cắn chặt môi dưới theo bản năng.
Cố Diệp Thần nhìn bộ dạng phòng bị của cô, bèn đưa tay lên day trán, có phần mệt mỏi.
Đối với chuyện tình cảm, chút kinh nghiệm duy nhất của anh cùng lắm chỉ là hồi còn đại học, từng có người viết thư tỏ tình với anh, hoặc là ai đó đột nhiên nhảy ra giữa đường, nói vội một câu:
"Cố Diệp Thần, em thích anh, anh có thể trở thành bạn trai của em không?"
Với chuyện lá thư, lá thư màu be được gửi chung với một cành hoa được ép phẳng, thậm chí anh còn chưa từng đọc đã quăng nó đi không chút do dự.
Rồi những người còn lại, anh chỉ lạnh lùng, mặt không hề thay đổi gì mà nhìn bọn họ. Vậy nên, khi đối mặt với Kiều Chỉ, trừ khả năng cảm nhận tỉ mỉ vượt mức bình thường mà anh rèn luyện được từ quân đội – thứ khiến anh có thể nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng cô rất nhanh, ra, thì những chuyện khác, đúng là anh khoanh tay chịu chết, không biết làm gì, hết đường xoay sở.
Thai Linh đã từng nói, phụ nữ sống cảm tính, thích cố tình gây sự, nếu cô ấy đột nhiên tỏ uy với cậu, hành động ầm ĩ, thì thật ra cô ấy đang hy vọng cậu chú ý đến mình, hy vọng cậu mắng cô ấy, vậy nên mãi mãi đừng lấy bộ óc logic hợp lý của đàn ông đi phân tích lý do mà cô ấy giận dữ vô cớ.
Thai Linh còn nói phụ nữ là động vật thân mềm đã bị dìm trong nước biển, cậu cho là cậu bắt được cô ấy rồi, thì tay trượt ra, cậu mới phát hiện trừ chút sần sùi trong tay, thì thật ra cậu không có gì, mà các cô ấy lại đứng một bên nhìn cậu cười đắc ý.
Vậy nên cậu phải hiểu được cách gọi là giữ, thả tự nhiên, muốn làm nhưng lại ngừng, thì cậu mới có thể giữ chặt được cô ấy trong lòng bàn tay.
Cố Diệp Thần vắt hết óc nhớ lại mấy lời mà mình đã khinh thường rồi ngó lơ đó, cuối cùng phát hiện ra những điều Thai Linh nói thật sự đều có phần vô nghĩa, không giúp được gì trong tình huống hiện tại, bởi theo sự hiểu biết của anh, Kiều Chỉ hoàn toàn không phải loại phụ nữ thích dùng mưu mẹo để cố tình gây sự.
Anh bỏ luôn mấy khoản phân tích ra hoa không quả kia, nhìn người con gái vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, trong lòng hơi thở dài một cái, đưa tay lên vuốt trán của cô, có phần lo lắng:
"Sao vậy, em thấy không khỏe sao?"
Vì hành động của anh, Kiều Chỉ có hơi bối rối mà đứng dậy, né tránh tay anh, trong lời nói mang theo một chút run rẩy: Tôi không sao…Đến tận bây giờ, Cố Diệp Thần vẫn chưa từng thử làm việc mà ngó trước trông sau như thế bao giờ, anh luôn tuân thủ quy luật sinh tồn
"người không phạm ta, ta không phạm người", chỉ quan tâm nhiều đến gia đình và bạn bè mình, không nương tay với kẻ thù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!