"Ôi là trời".
Tay trái Kim Xán Xán chống lên ván cửa, tay phải vịn tường. Chân phải giẫm lên nắp bơm của bồn vệ sinh, chân trái lơ lửng giữa không trung. Vất vả duy trì tư thế có độ khó cao như vậy, chân cô mới không đạp tung toé nước bồn cầu. "Sao mình lại rớt trúng nhà xí thế nhỉ?"
Trên trời vang lên giọng nói. "Thập Quy đại nhân bảo, chỗ này có từ trường của bạn cô, hơn nữa còn không bị phát hiện".
"Cái quỷ gì vậy, bạn tôi ăn mày trong toilet sao?" Đầu Kim Xán Xán lộ ra phía trên ngách cửa, nhìn thấy có người đến, cô nhanh chân đứng vững lại, nhảy xuống đất.
Suýt chút nữa đã trẹo chân.
Cô sửa soạn quần áo, ra khỏi buồng vệ sinh, đến cạnh chỗ rửa tay.
Người phụ nữ đi vào đối diện với Kim Xán Xán.
Hai người đều đứng trước bồn rửa tay, hình ảnh phản chiếu trong gương lộ rõ sự khác biệt của hai thời đại.
Kim Xán Xán tuy mặc cổ phục nhưng không quá lỗi thời. Khá giống những bộ phim điện ảnh hiệu ứng "năm xu" hiện nay, theo phong cách hơi hướng cổ trang một chút, thiết kế phục trang kỳ lạ, để lộ cánh tay và cẳng chân. Trên đầu cô còn dính một chiếc lá.
Ở Đài truyền hình mà, trang phục kỳ lạ có rất nhiều, người phụ nữ kia nhìn cô hai lần, cũng không thấy quá khác biệt.
Kim Xán Xán nghênh ngang ra khỏi phòng vệ sinh.
Trên hành lang có nhóm con nít đứng đầy, nói nói cười cười vui vẻ, đều mặc váy đỏ giống nhau, giữa mi tâm chấm một đốt chu sa hồng.
Một đứa trẻ trong đám quay đầu nhìn cô, nở nụ cười.
Kim Xán Xán vươn tay, "Này".
Mấy đứa trẻ đều nhìn sang.
"Này, này, này". Cô rụt rè bước qua, dưới chân nhẹ nhàng lướt đi như gió.
Cô chặn người trợ lý trên hành lang, hỏi: "Hoàng Nhất Diễn đang ở đâu?"
Trợ lý lắc đầu, "Không biết".
Nghệ danh của Hoàng Nhất Diễn lừng lẫy, nhưng tên thật không một ai biết.
Kim Xán Xán nhìn khắp hành lang náo nhiệt, lẩm bẩm nói, "Không phải đưa nhầm chỗ chứ?" Lang thang mấy vòng trong khu nghỉ ngơi, cuối cùng cô cũng bắt gặp một người quen.
Cơm nước xong xuôi, Lam Diệm một tay kéo Doãn Tiểu Đao, tay kia xách cặp lồng cơm cỡ lớn, không ngừng cảm thán: "Thành phố đất chật người đông, ăn một bữa cơm cũng mất nửa tiếng, ở nông thôn vẫn tốt hơn".
"Đúng vậy đó". Doãn Tiểu Đao bỗng bước lên phía trước, che chắn cho Lam Diệm.
Kim Xán Xán nhìn thấy đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Doãn Tiểu Đao, hai chân đang chạy đột nhiên dừng lại, thả cước bộ về phía Lam Diệm.
Lam Diệm vươn ngón tay, bấm vài cái lên đốt ngón, "Để tôi tính xem…"
Kim Xán Xán sinh ra không cao bằng Doãn Tiểu Đao, cô kiễng gót chân, nhìn Lam Diệm được Doãn Tiểu Đao giấu sau lưng, "Trước khi bói toán, có thể bảo thị vệ của cậu tránh ra một chút không…"
Doãn Tiểu Đao lùi về cạnh Lam Diệm.
Lam Diệm hỏi: "Không phải cô đang mất tích à?"
"Dù có mất tích cũng không thấy các cậu lo lắng cho mình". Đúng là tình bạn "plastic". Kim Xán Xán khoát tay, "Đại Hoàng đâu rồi?"
—
Hoàng Nhất Diễn bình tâm lại, tự hỏi làm cách nào thay đổi ca khúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!