Chương 23: GIANG PHI BẠCH THẢ MỘT HỒI PHÁO

Lúc Hoàng Nhất Diễn tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối.

Ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ mỏng manh, hắt ra một màu bàng bạc.

Cô không biết hiện tại là mấy giờ, mơ mơ màng màng quơ tay sang bên cạnh.

Trống không. Ninh Hoả không biết chạy đi đâu rồi.

Đây là lần đầu tiên con cún to xác ấy ngủ với cô xong thì biến mất không dấu vết. Trong lòng cô như có gì đó khẽ rơi xuống, "lộp bộp" một tiếng, không hiểu là thất vọng hay có chút bất ngờ.

Lại nhớ đến những hành động hôm nay của hắn giống như bị động kinh, cũng có gì đó khác hẳn mấy lần trước. Cuộc hôn nhân của họ hệt một trận kéo co tốn sức, cô chỉ sợ mình mềm lòng giảm nhẹ lực tay thì sẽ bị hắn phút chốc khống chế giành chiến thắng. Thế nên cô xốc lại tinh thần, đề cao cảnh giác. Lại không ngờ được hắn vẫn một đường tấn công dồn dập, đánh cô tan tác không còn binh tốt.

Hoàng Nhất Diễn vén chăn ngồi dậy. Sau một hồi vận động kịch liệt, cơ thể nhớp nháp mồ hôi.

Điều hoà cũ vù vù kêu gào, nhiều lúc cô chỉ ước tính năng làm mát của nó cũng giống hệt tạp âm đinh tai nhức óc kia thì quả là không gì bằng.

Cô qua quýt quệt mồ hôi, hơi cử động chân. Thứ Ninh Hoả cho cô nhiều nhất chắc chỉ có sự đau nhức ê ẩm này. May là trời sinh cô vốn dẻo dai hoang dã, dù trời có sập xuống vẫn có thể sống tốt. Không biết bạn gái trước đây của hắn phải chịu đựng thế nào.

Hoàng Nhất Diễn lập tức ném bạch nguyệt quang [1] trong đầu đi, đến nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ cũng phiền não. Cô xoay người bước xuống giường, bỗng giật mình nhìn thấy bóng người đang tựa lưng trên ghế gần đó. Cô dừng động tác. Chân trái thả xuống đất, chân phải vẫn còn khoanh trên giường.

[1] nghĩa là ánh trăng sáng – dùng để chỉ những mình ái mộ nhưng không thể ở bên đến cuối cùng. Sau này được dùng rất nhiều trên mạng và trong tiểu thuyết.

Người ngồi ở kia tất nhiên không ai khác ngoài Ninh Hoả. Hắn vắt chân lên đầu gối, một tay chống má, hơi nghiêng về phía cô.

Ánh trăng như trêu đùa gót chân hắn, nhưng lại không dám khiêu khích ánh mắt hắn.

Hoàng Nhất Diễn không biết hắn giờ vẫn ngủ hay đã tỉnh, bàn chân vừa thả xuống bất giác rụt về. Cô nhoài người khỏi giường, với tay mở công tác đèn dưới sàn.

Đèn bật sáng.

Con ngươi đen láy của Ninh Hoả đang nhìn chằm chằm cô. Có chút không thích ứng kịp, giống như người ra đường đột nhiên bị mắc mưa nhưng không kịp bung ô.

Hắn đè thấp giọng hỏi: "Vợ à, thắt lưng em còn đau không? Hay anh mát

-xa cho em nhá?"

Lời này trước kia mỗi khi xong việc nằm trên giường hắn đều thì thầm vào tai cô, mang theo hơi thở thường thấy của loài động vật họ nhà chó, cô không tài nào nghe ra sự chân thành. Mà giờ phút này giọng nói kia có thêm mấy phần chán nản, lại càng giống đá vụn ném vào lòng đại dương, không chút gợn sóng.

"Không cần". Hoàng Nhất Diễn khoác áo ngủ vào, lúc cầm quần lên thì không thấy qυầи ɭóŧ.

Ninh Hoả vươn tay về phía cô, một chiếc qυầи ɭóŧ xám, nhạt màu đang vắt vẻo trên tay hắn.

Cô nói: "Đưa em".

Hắn vẫn không buồn động đậy, "Gọi một tiếng 'chồng ơi' anh nghe xem nào".

Cô nhìn mặt hắn, trực tiếp mặc quần vào rồi đứng dậy đi tới trước giá treo quần áo, tìm được một cái qυầи ɭóŧ đã giặt sạch.

Ninh Hoả lặng im nhìn theo động tác của cô, hai tay như cố tình nắm đũng qυầи ɭóŧ, hơi kéo ra, lại dùng ngón tay xoa nhẹ vào lớp vải mỏng dưới đáy quần.

Hoàng Nhất Diễn nhìn một cảnh trước mắt, cảm thấy cạn lời.

Ninh Hoả hôm nay thật kỳ quái, kể cả những lúc không lên giường thì trên người hắn vẫn toả ra mùi vị của du͙ƈ vọиɠ. Không chỉ có ham muốn thuần tuý mà còn có cả mê đắm, tham lam cùng rất nhiều thứ linh tinh khác.

Có lẽ hôm nay hắn muốn phát tiết hết những điều bí bách, tiêu cực suốt thời gian qua.

Nhưng cô không có tâm trạng chơi đùa với hắn, "Anh còn có việc gì không?"

Ninh Hoả cười cười: "Anh chỉ đến để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với em thôi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!