Chương 15: (Vô Đề)

Cái "áo mưa" này đúng là phát huy hết công dụng vào ban đêm.

Ninh Hoả nhận được tin nhắn của Hoàng Nhất Diễn: "Khi nào có thời gian rảnh, chúng ta làm thủ tục ly hôn đi".

Một lời cô nói ra không thể rút lại, càng không chừa đường lui cho ai, như một phát bắn lên sợi dây đã bị kéo căng giữa hai vợ chồng. Không may là sóng sung kích lại dồn ép về phía Ninh Hoả nhiều hơn, hắn nhận hết mọi dư chấn từ lớn đến nhỏ rồi dần dần khôi phục sự bình tĩnh.

Kết hôn với một người vợ có thể một ngày khiến hắn tức hộc máu đến tám trăm lần, đúng là bài tập rèn luyện tính nết cho hắn mà.

Ninh Hoả không trả lời lại, sau khi ra ngoài ăn trưa xong thì đến quán cà phê nghỉ ngơi.

Xuất hiện trước mặt hắn là một mỹ nhân áo xanh da trắng, ngón tay chạm nhẹ đôi môi kiều diễm, hai mắt như bắn ra tia lửa nhìn vào mắt hắn.

Hắn hào phóng cười rộ lên để lộ tình ý rõ ràng, cùng lúc đó tay xoay xoay chiếc nhẫn đảo vòng trên ngón áp út.

Hai năm trước lúc hắn đi chọn nhẫn cưới đã nửa dỗ nửa ép Hoàng Nhất Diễn phải rút hầu bao chi một nửa, chính vì thế chiếc nhẫn trên tay hắn lúc này miễn cưỡng cũng có thể xem là quà cô tặng.

Mỹ nữ áo xanh từng gặp Ninh Hoà vài lần, cũng từng nhìn thấy có không ít cô gái xinh đẹp tìm đến chỗ hắn làm quen, sau lại theo hắn rời đi.

Mỹ nữ áo xanh nghĩ thế lập tức lắc lư thân người đi đến bàn của hắn, "Khéo vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi. Có tiện để em ngồi ở đây không?"

Ninh Hoả gật gật đầu.

Chiếc váy ngắn đắp lên mông mỹ nữ áo xanh nhưng không thể che hết vẻ đẹp của đôi chân dài miên man. So với vợ của hắn, hai chân cô ta lại càng trắng ngần. Da Hoàng Nhất Diễn vốn không ngăm, nhưng không hiểu vì sao từ chỗ đùi đến mông lại giống như được phủ một nước màu tiểu mạch. Lúc trước hắn từng hỏi thử có phải lúc nhỏ cô ham chơi phơi nắng nên mới bị như thế không.

Cô chỉ nói mình vừa sinh ra đã thế rồi.

"Một mình?" Mỹ nữ áo xanh hỏi lại hắn.

Câu hỏi vừa vang lên đã đánh đuổi suy nghĩ trong đầu, cũng làm hai bờ mông màu tiểu mạch bỗng chốc biến mất không dấu vết. Hắn lấy ra một món đồ nhỏ kẹp giữa hai ngón tay, cười đầy thâm ý.

Là thứ có vị ngọt như dâu tây. Trong lòng mỹ nữ áo xanh liền hiểu ra. Có điều trên ngón áp út của hắn còn đeo một cái nhẫn cưới kiểu dáng đơn giản.

Chà, đây là lén lút ăn vụng bên ngoài. Mỹ nữ áo xanh ngửi thấy hương hoa thơm ngát của đỗ quyên thoang thoảng đâu đây.

Nam nữ trưởng thành không cần phải nói nhiều. Chỉ qua vài câu trao đổi, Ninh Hoả liền đứng dậy đi tính tiền, cùng với mỹ nữ áo xanh rời khỏi quán cà phê.

Trên xe taxi, hắn nói: "Đến Vĩnh Hồ Sơn Trang".

"Nhà anh à?" Tay phải mỹ nữ áo xanh đặt trên đùi hắn.

Mu bàn tay trắng nõn bao phủ lớp quần vải đen có chút chói mắt. Hắn đáp qua loa: "Ừm".

Mỹ nữ áo xanh vuốt ve hai cái trên đùi hắn, "Anh cũng lớn gan thật đấy".

"Biết sao được, tiết kiệm tiền thuê phòng mà". Nếu tính toán thời gian hợp lý, có khi vợ hắn còn có thể kịp về lúc bắt gian nữa là.

Lái xe: "...". Đúng là keo thật.

Mỹ nữ áo xanh kéo tay Ninh Hoả, cả người ỉu xìu như không xương, vừa đi vừa đẩy hắn vào Vĩnh Hồ Sơn Trang.

Lúc đến nhà, cô ta không khỏi đánh giá căn phòng lớn trước mắt: "Vợ anh không có nhà à?"

"Ừm". Ninh Hoả cởϊ áσ khoác, "Cô ấy đi làm kiếm tiền rồi".

Mỹ nữ áo xanh không để ý đến câu trả lời của hắn, vừa xoay người đã thấy hắn xắn tay áo sơ mi lên cao, cô ta giống như một cánh bướm rực rỡ, nhẹ nhàng uyển chuyển bay đến trước mặt hắn, "Chắc em sẽ không bị vợ anh phát hiện chứ?"

"Nếu bị bắt gặp thì chính là bắt gian tận giường". Ninh Hoả để mặc mỹ nữ áo xanh khoát tay lên cổ mình, cong môi cười cười, "Vợ anh mà giận lên thì anh sẽ gặp phiền phức lớn".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!