Editor: Một quả cà chua
Nam nữ làʍ ŧìиɦ lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai.
Trong ba tháng chơi trò lăn giường miệt mài với Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn cảm thấy bản thân không khác gì thiêu thân trong cái kén, sau khi lớp vỏ bị đâm thủng liền hoá thành con bướm đối diện với ánh mặt trời.
Người kia đúng là tên đàn ông tràn trề sinh lực, ngoại trừ lần đầu tiên có lẽ do bản thân sa sút, lại sợ cô không chịu nổi nên rất kiềm chế. Còn những ngày kia không khác gì mãnh hổ xuống núi.
Tất nhiên khi so sánh với thân thể tráng kiện của hắn thì cô lại càng giống thiếu nữ yếu ớt tay trói gà không chặt. Cô chỉ thấy hết mệt mỏi lại mệt mỏi, may vậy mới có được một giấc an ổn.
Hoàng Nhất Diễn luôn nghĩ rằng cô và Ninh Hoả giống như những phế binh thất bại trong chiến đấu lại có duyên gặp gỡ sưởi ấm cho nhau rồi đồng hành suốt cả đoạn đường.
Trong một lần làʍ ŧìиɦ với Ninh Hoả, cô rõ ràng rành mạch nói, "Đây là lần cuối cùng".
"Vì sao?" Người đàn ông gục trước ngực cô hơi ngẩng đầu.
Hoàng Nhất Diễn tàn nhẫn trả lời: "Em không còn mất ngủ nữa".
Sắc mặt Ninh Hoả có chút khó coi, cằm hắn bạnh ra, lúc sau mới hơi dịu đi. "Quên hắn rồi à?"
"Có lẽ không phải". Nhưng cũng là đã không còn gặp ác mộng nữa.
Hai tay Ninh Hoả chống bên vai cô, nâng người.
Cô nhìn hắn, từ khuôn mặt đến phần cổ, rồi theo cơ ngực lướt xuống bụng dưới, hắn không khác gì một tác phẩm được Thượng đế kỳ công nhào nặn, mỗi một thớ cơ thịt cùng đường cong trên người đều rất chuẩn mực.
Minh Vọng Thư đúng là mất trí mới vứt bỏ người đàn ông này.
"Anh và em làʍ ŧìиɦ cũng không phải vì muốn quên bất kỳ ai". Ninh Hoả nói.
"Ừm". Cô biết chứ, nam nữ lăn giường thực chất chỉ vì du͙ƈ vọиɠ.
"Bị anh làm không thoải mái à?" Hắn cúi đầu cọ cọ vành tai cô.
Đó là chỗ nhạy cảm của cô, mỗi lần hắn hăng say gặm cắn đều khiến cả linh hồn và thể xác cô như bị dày vò. Cô quay đầu đi, tránh né hơi thở nóng bỏng của hắn, "Tóm lại đây là lần cuối cùng".
"Nếu anh lại muốn làm em thì sao?" Hắn chăm chú nhìn vào mắt cô.
"Biến đi". Cô lạnh lùng.
Ninh Hoả trầm mặc, đuôi mày có phần lãnh đạm, "Vậy phải nắm chắc cơ hội này rồi".
Có lẽ vì là lần cuối cùng nên hắn đặc biệt tàn nhẫn, đến cả khúc dạo đầu cũng không làm, chưa cần bàn đến kỹ thuật, chỉ nói đến sự chịu đựng này, hắn đã tra tấn cô đến thở không nổi nữa.
"Em ngủ với anh lâu như vậy, cho anh một danh phận xem như giải hoà". Làm xong, Ninh Hoả ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô, cười cười, "Sau khi có danh phận rồi anh sẽ không làm em nữa. Nếu không thì trên bia mộ của em sẽ đề một dòng, bị thao đến chết, như vậy thì quá đáng thương".
Trong ánh nắng ấm áp hắt lên tấm màn mỏng, giọng nói thì thầm trầm thấp bên tai, còn có những cái hôn nóng bỏng, tất cả mọi thứ giống như quất nhiễu giấc mơ an ổn của cô. Cô hơi phất tay.
Hắn nói: "Hoàng Nhất Diễn, chúng ta kết hôn đi".
Cô nửa tỉnh nửa mơ đáp một tiếng, "Được".
—
Sau khi kết hôn, Hoàng Nhất Diễn vờ như không có gì xảy ra.
Ninh Hoả cũng không ép buộc cô.
Hôm nay không hiểu hắn bị chạm phải dây thần kinh gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!