Editor: Một quả cà chua
Hoàng Nhất Diễn liếc Ninh Hoả một cái không nói gì.
Hắn đội lại mũ lưỡi trai, cúi đầu nhìn di động.
Hải khách vừa tạo một nhóm trên WeChat, thêm tài khoản của cô gái kia, gửi đến một loạt những lưu ý liên quan công việc.
Cô gái kia tên Khương Nghênh Hạ, là một học sinh cao trung, nói chuyện với Hải Khách rất khách khí: "Cảm ơn anh Hải".
Hải Khách: "Còn lại là dựa vào bản thân hai người. Cô và Ninh Hoả rất có cảm giác CP, nếu cùng tham gia chương trình sẽ càng tốt".
Cả hai từng làm việc với nhau trong một dự án quay chụp trang phục cưới. Ninh Hoả nửa chính nửa tà, cùng với khí chất thanh thuần gợi cảm của Khương Nghênh Hạ đúng là tạo cảm giác rất giống các cặp yêu nhau, rất gắn kết.
Xem xong tin nhắn của Hải Khách, Ninh Hoả lại nhìn về phía tấm gương phản chiếu trên cửa thang máy.
Hoàng Nhất Diễn đứng cạnh ai cũng tạo ra một sự ngăn cách vô hình, nếu không dựa vào bản thân hắn phàm tục níu kéo, có khi cô đã xuất gia làm ni cô rồi.
Cửa thang máy mở ra, Hoàng Nhất Diễn bước vào trong.
Ninh Hoả vừa chơi di động, vừa ấn xuống số tầng.
Hai vợ chồng đều duy trì trạng thái trầm mặc đến khi về nhà.
Cô ngồi xuống ghế dựa ở huyền quan, chậm rãi tháo dây giày, "Buổi chiều em còn muốn nhận đơn, ăn cơm trưa xong sẽ đi ngay".
Hắn quan sát cô từ trên cao, "Hôm nay em ở cùng anh đi, sẽ trả công cho em".
Cô cảm thấy hắn có gì đó rất lạ, ngẩng đầu lên.
Hắn rất cao, che mất ánh sáng phía trên.
Một áp lực vô hình không thể hiểu rổi. Cô đưa tay lên tường lần mò muốn bật đèn.
Hắn xoay người đi vào trong, cô lại rụt tay về.
Ninh Hoả chậm rãi đến sô pha, "Ngồi xuống đi".
Cô im lặng làm theo, ngồi cách hắn một khoảng.
Hắn đứng dậy, dịch đến ngồi cạnh cô.
Ánh mắt Hoàng Nhất Diễn càng thêm quỷ dị, hỏi: "Anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Hắn cười cười nghiêng người đến gần cô. Dây lụa trên áo cô vừa vặn rũ xuống ngay khe rãnh trước ngực. Hắn nắm lấy dây lụa, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay, "Vợ à, giấy kết hôn cũng đã nhận, nhà ở cũng đã mua, hình như chúng ta nên làm nốt thủ tục đúng không?" Ngẫm lại một lượt, cũng không đúng, hắn vẫn chưa đưa cô về ra mắt người lớn. Nhưng mà chuyện này cũng không thành vấn đề.
"Hửm". Nghe thấy tiếng "vợ" trong miệng hắn, cô mới ý thức được hắn là chồng mình. Ngoại trừ dáng vẻ lười biếng của Ninh Hoả, những thứ khác đều ổn mà.
"Chúng ta vẫn còn chưa làm một chuyện rất quan trọng". Hắn nắm lấy dây lụa, kéo một cái.
Cô bất ngờ không kịp phòng bị liền bị hắn ôm vào lòng, khuôn mặt sững sờ đến mức trắng bệt.
Ninh Hoả giữ lấy eo cô, "Đêm động phòng hoa chúc".
Trong ba chương của bản hợp đồng được lập sau kết hôn, cô không nhắc đến chữ nào về việc sinh hoạt vợ chồng. Hai người trước nay luôn chia phòng ngủ, giống như một loại ăn ý ngầm. Hắn hiện giờ mới nhận thức được, bản thân hắn chẳng được chút lợi gì cả. Mua xe xong lại mua nhà, vị tổ tông này còn bày ra bộ mặt thối trừng trừng nhìn hắn, sao lại thế được.
Lúc kịp phản ứng, hai tay Hoàng Nhất Diễn nắm lại thành quyền chống trước ngực hắn.
Hắn hơi nhếch môi, giữ chặt cổ tay cô, lại khẽ kéo dây lụa, nhanh chóng trói cô lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!