Có lớp học đầu tiên vào sáng thứ Năm.
Kết thúc giờ học cô trở về ký túc xá, Sơ Hạnh lại kéo rèm cửa, tiếp tục vẽ bức tranh mà cô chưa vẽ xong ngày hôm qua.
Ninh Đồng Đồng hỏi:
"Hạnh Hạnh cậu đang làm gì vậy?"
Vẽ tranh nè, Sơ Hạnh vén một góc rèm lên, nghiêng người lộ ra một cái đầu nhỏ, giải thích với Ninh Đồng Đồng:
"Thói quen vẽ tranh của mình là tự nhốt mình lại."
Ninh Đồng Đồng cười xoa đầu cô,
"Mình hiểu mình hiểu, vẽ tranh cần không gian yên tĩnh và riêng tư mà."
Sơ Hạnh mỉm cười gật đầu, lập tức rụt đầu lại.
Sơ Hạnh hoàn thành bức tranh vào chiều tối.
Cô nhìn chăm chú đôi tình nhân đang ôm nhau dưới ô trong bức tranh, mắt cười cong lên, vô cùng hài lòng.
Lát sau, Sơ Hạnh đăng nhập vào Weibo chỉ mới đăng ký cách đây không lâu.
Đăng bức tranh này lên Weibo với một vài từ:
"Đêm mưa tựa như ngày nắng."
Lúc ăn cơm tối cùng bạn cùng phòng, Dụ Thiển hỏi các cô:
"Cơm nước xong có muốn đi dạo mấy con phố ở cửa Nam không?"
Ninh Đồng Đồng đồng ý:
"Được, được! Mình muốn mua ít đồ ăn vặt."
Hứa Âm cũng nói:
"Cũng có thể đi cửa hàng trang sức xem một chút."
Sơ Hạnh chu môi, nhỏ giọng nói:
"Mình đi không được, tối nay phải xem phim với câu lạc bộ rồi."
Nói về câu lạc bộ, Ninh Đồng Đồng bèn nhắc tới:
"Hạnh Hạnh cậu có nhận thấy rằng cậu và Cận Ngôn Châu dường như rất có duyên không?"
Sơ Hạnh thắc mắc: Hả?
Dụ Thiển tiếp lời, giọng điệu nghe đôi chút lười biếng:
"Cậu giúp em trai đi nhận thẻ sinh viên thì gặp cậu ấy, nhận nhầm cậu ấy là đàn anh, sau đó lại nhặt được USB của cậu ấy."
Hứa Âm cũng dịu dàng cười nói:
"Cậu tới tháng đau bụng ngất xĩu, đúng lúc gặp được cậu ấy, cậu ấy đưa cậu đến phòng y tế."
Ninh Đồng Đồng tiếp tục nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!