Chương 65: “Cận Sơ Niệm.” (Hoàn)

Edit: nuocici

Chỉnh sửa: Mạc Y Lam

Mùa hè năm nay.

Tháng 7 về quê giỗ bà ngoại, Sơ Hạnh đã vẽ lại bức tranh gia đình mới, có thêm Cận Ngôn Châu và Dụ Thiển. Bên cạnh cô đang khoác tay bà ngoại là vóc dáng cao lớn, đẹp trai như tạc của Cận Ngôn Châu. Dụ Thiển đứng cạnh Kỷ An, người đang mỉm cười sát bên ông ngoại.

Vì đã kết hôn rồi, Sơ Chí Dương đương nhiên sẽ hỏi họ dự định khi nào có con. Người già đều như vậy, vô cùng chờ mong được nhìn thấy sinh mệnh mới, nhiều thế hệ cùng chung mái ấm gia đình. Và ông ngoại cũng không phải là ngoại lệ.

Sơ Hạnh cười trả lời: "Ông ngoại, ông đừng lo lắng quá. Chuyện có em bé con và Ngôn Ngôn đã có kế hoạch rồi."

Họ thật sự đã lên kế hoạch, còn bàn bạc xong xuôi cả rồi, từ giờ đến cuối năm lúc nào có thai cũng được, không cần sớm quá.

Tuy đã bên nhau khoảng thời gian khá lâu, cũng được trải nghiệm thế giới hai người nhiều năm nhưng giây phút bên nhau sau khi kết hôn với họ vẫn còn rất mới mẻ, Cận Ngôn Châu không muốn chỉ vừa cưới xong đã có một đứa trẻ tới làm phiền hạnh phúc lứa đôi của anh và Sơ Hạnh.

Họ cùng quyết định sẽ tận hưởng khoảng thời gian này thêm mấy tháng nữa rồi mới tính đến việc có con.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Từ hè sang thu rồi lại đến đông, như chỉ trong chớp mắt.

Giữa tháng 12, kỳ kinh nguyệt của Sơ Hạnh đã chậm hơn một tuần. Vì đang bận rộn chuẩn bị cho cuốn truyện tranh thứ ba nên cô cũng không để ý chuyện này. Mỗi tháng cô đều bị chậm vài ngày, hơn nữa gần đây còn áp lực rất lớn vì chuyện xuất bản, việc bị chậm cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng trực giác của Cận Ngôn Châu lại thấy có chút không đúng lắm.

Kỳ kinh của cô đúng là mỗi tháng đều đến muộn, nhưng mà chưa lúc nào vượt quá một tuần cả. Do vậy mà trước khi nghỉ Tết Dương lịch, Cận Ngôn Châu cố ý dành hẳn một ngày nghỉ để đưa Sơ Hạnh đến bệnh viện kiểm tra.

Sau đó Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu nghe bác sĩ nói với họ: "Chúc mừng hai người lên chức bố mẹ, em bé trong bụng đã được một tháng rồi."

Sơ Hạnh lập tức đờ ra, không tin nổi vào tai mình. Mãi đến khi anh kéo cô ra khỏi bệnh viện, cô vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ.

Dù từ tháng trước họ đã không sử dụng biện pháp tránh thai nữa nhưng cũng chỉ thuận theo tự nhiên, không cố gắng hay nỗ lực gì với việc có thai lắm.

Nhưng thế nào mà tự nhiên lại… có rồi?

Đã về đến nhà rồi mà Sơ Hạnh vẫn còn thấy mọi thứ không chân thật, tựa như một giấc mơ. Cận Ngôn Chân dìu cô ngồi xuống nghỉ ngơi, còn bản thân anh lại không ngồi yên nổi, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Một lúc lâu sau, Sơ Hạnh cuối cùng cũng chấp nhận đây là sự thật, ngây ngốc hỏi anh: "Ngôn Ngôn, anh thích con trai hay con gái hơn?"

Cận Ngôn Châu khựng lại vài giây, sau đó điềm đạm nói: "Đều giống nhau."

Giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe được chút nào kích động hay vui mừng.

Sơ Hạnh ngẫm nghĩ, cảm thấy có thể trước đó anh cũng khá chắc chắn rồi nên mới nhất quyết đòi đưa cô đi khám. Nếu đã đoán trước thì hẳn sẽ không thể kích động giống như chưa biết gì được. Cô không để ý đến chuyện này nữa.

Đêm đến, họ vẫn ôm nhau ngủ như mọi ngày.

Sơ Hạnh chẳng mấy chốc đã ngủ say, nhưng Cận Ngôn Châu lại trằn trọc mãi. Trong tâm trí tràn ngập xúc cảm hưng phấn vì chuyện anh sắp được làm bố, anh và Sơ Hạnh đã có cho riêng mình một bảo bối.

Anh không kìm nén nổi, cúi xuống hôn cô, rồi lại hôn tiếp. Trân quý hết mực.

Nửa đêm Sơ Hạnh tỉnh lại muốn uống nước, sau khi mở mắt ra lại phát hiện Cận Ngôn Châu không ở trong phòng ngủ. Cô khoác thêm chiếc áo mỏng rồi ra ngoài, vì đang ngái ngủ nên bước đi chậm chạp.

Vô tình thấy cửa phòng sách không đóng, ánh đèn từ bên trong theo khe hở lọt ra ngoài. Sơ Hạnh đang định đẩy cửa bước vào, bỗng nghe được giọng nói trầm bổng đầy hào hứng của Cận Ngôn Châu: "Vợ tôi có thai, đương nhiên tôi rất vui."

Lạc Hạ bất lực vì nửa đêm còn bị anh chàng này đánh thức, nhưng vẫn tốt tính nói: "Thế là hơn nửa đêm rồi cậu phải gọi tôi dậy cho bằng được đó à?"

Giọng điệu Cận Ngôn Châu lại như thể "dù tôi đánh thức cậu nhưng cậu vẫn phải cảm ơn tôi": "Tôi nể nhất nên mới gọi đấy nhé. Cậu là người đầu tiên được nghe tin tốt này của tôi đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!