Edit: Nuocici
Buổi trưa sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, Cận Ngôn Châu cùng Sơ Hạnh về nhà ăn cơm. Hôm nay không chỉ có Cận Triều Văn và Hướng Lâm, Hướng Noãn cũng đưa Lạc Hạ về. Mọi người đều hào hứng chúc mừng họ đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Trừ Hướng Noãn dị ứng cồn nên không uống rượu, những người còn lại đều uống một ít. Cận Ngôn Châu và Lạc Hạ lại uống nhiều hơn hẳn nên ăn cơm xong, Cận Ngôn Châu phải về phòng ngủ một lát.
Tối đó anh và Sơ Hạnh không ở lại ăn cơm mà về nhà mình. Đêm đầu tiên đầy tốt đẹp sau khi kết hôn, Cận Ngôn Châu chỉ muốn được tận hưởng riêng với Sơ Hạnh.
Sơ Hạnh cũng vậy. Cô làm một bàn đồ ăn thật phong phú, nhờ Cận Ngôn Châu khui cả chai rượu vang mới. Cô còn dụng tâm mua thêm một chiếc bánh kem về để chúc mừng.
Cận Ngôn Châu hình như rất vui vẻ. Cách anh thể hiện lại là uống rượu. Vốn buổi trưa đã uống không ít, tối đến lại uống nhiều hơn vậy, Cận Ngôn Châu có tửu lượng tốt cuối cùng đã say chuếnh choáng.
Sơ Hạnh uống có một chút nhưng tửu lượng kém nên cũng say khướt không khác anh là bao. Sơ Hạnh sau khi say rượu không giấu được hưng phấn, vô tình khoe cả quà sinh nhật cô đã chuẩn bị trước cho anh.
Đó là tập sách tranh thứ hai cô xuất bản, "Em hy vọng trăm năm hòa hợp cùng anh 2".
Cận Ngôn Châu lật bìa ra, bên trong vẫn có lời nhắn cho anh như cũ. Lần này cô viết:
"To Chồng yêu,
Rốt cuộc cũng được gọi anh như vậy rồi! Rất vui khi được trở thành nửa kia của anh, cũng vô cùng vinh hạnh có thể là bà Cận có một không hai, thuộc về riêng anh của anh.
Chỉ cần nghĩ đến việc từ nay về sau được ở bên anh, cùng trải qua mọi chuyện là trong lòng em đã tràn ngập vui sướng.
Từ lúc em nhận ra mình thích anh đến giờ đã gần 9 năm, em lại càng yêu anh nhiều hơn.
Em nghĩ chúng mình chắc chắn sẽ trăm năm hòa hợp, bên nhau đến già.
Người yêu anh, Sơ."
Cận Ngôn Châu đọc xong cũng không lật xem nội dung đằng sau nữa. Anh giơ cuốn sách tranh ra trước mắt cô, chỉ vào hai chữ sau chữ "To" nói: "Em đọc đi."
Hai mắt Sơ Hạnh mê ly vì say rượu, ngoan ngoãn đọc: "To chồng yêu…"
Cận Ngôn Châu nói: "Không cần "To"
".
Sơ Hạnh chớp chớp mắt, chưa hiểu ý anh cho lắm, tưởng anh không thích cô thêm chữ "To" ở đó, bĩu môi định giật lại cuốn sách, còn uất ức thầm thì: "Không thích thì trả…"
Cận Ngôn Châu dù có say chuếnh choáng nhưng vẫn tỉnh hơn Sơ Hạnh nhiều. Sau khi anh say rượu thì ý thức vẫn tỉnh táo, chỉ có hành động và lời nói sẽ khác hoàn toàn bình thường.
Ví dụ như, nói nhiều. Hơn nữa cũng không độc miệng không kiêu ngạo, chỉ nghĩ gì nói đó.
Cận Ngôn Châu đương nhiên không trả cô.
Anh kéo tay cô ra, sửa lời: "Không phải không thích, anh rất thích. Ý anh là không cần đọc chữ "To", đọc chữ sau đấy thôi."
Sơ Hạnh "à" một tiếng, phản ứng chậm còn chưa kịp mở miệng thì Cận Ngôn Châu đã nói thẳng ra: "Em gọi anh đi, chồng."
Sơ Hạnh cười rộ lên. Sau đó cô đưa tay níu lấy cổ anh, như đang làm nũng cọ cọ trán anh giống như chú thỏ con dính người, ngoan ngoãn mềm giọng gọi: "Chồng ơi."
Hai mắt Cận Ngôn Châu vốn đã thâm trầm lúc này càng thêm tối lại. Anh đặt sách xuống, dùng một tay bế cô đặt lên đùi mình, nói: "Gọi thêm lần nữa."
Sơ Hạnh tiếp tục gọi: "Chồng ơi."
Hai chữ này của cô như tình cờ chạm vào chốt mở, khiến lý trí của anh hoàn toàn biến mất.
Lần đầu tiên Cận Ngôn Châu mất kiểm soát như vậy, không cố kỵ bất cứ thứ gì nữa. Dù cô có khóc nức nở, khẽ nấc ra tiếng, anh cũng không chịu buông tha cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!