Chương 63: “Trăm năm hòa hợp, bạc đầu giai lão.”

Edit: nuocici

Mấy ngày ở Hải Thành, Cận Ngôn Châu vẫn luôn ở chung phòng với Sơ Hạnh. Anh cùng cô nằm trên chiếc giường cô đã ngủ hơn hai mươi năm trời, mỗi đêm chung chăn chung gối, ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Cận Ngôn Châu chưa bao giờ thấy thỏa mãn tới vậy. Giống như là… anh đã hoàn toàn bước vào thế giới của cô trong quá khứ, xâm nhập từng góc cô từng sinh hoạt.

Nhưng vì chung một mái nhà với bố mẹ cô nên có một vài việc khá hạn chế. Cận Ngôn Châu không dám làm gì quá mức, nhưng lại không thể ngăn mình chạm vào cô nên đành phải để Sơ Hạnh nhịn rồi lại nhịn.

Có đôi lúc Sơ Hạnh không kìm được tiếng mình nên chỉ có thể cúi đầu cắn anh. Nhưng hiệu quả thì hoàn toàn ngược lại, khiến anh càng thêm mất khống chế.

Hai người ở trong phòng cô, trùm chăn kín mít bàn chuyện riêng tư, âm thầm giao lưu. Từ giường đến bàn, đến sau rèm bên cửa sổ, còn cả vách tường lạnh như băng. Mỗi một góc đều lưu lại dấu vết yêu đương cuồng nhiệt của họ.

Trước ngày đi một hôm, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu ghé thăm nhà của Kỷ An và Dụ Thiển. Thật ra hai người chỉ rẽ qua dạo quanh một lát, xem thử họ trang trí nhà cửa như nào.

Dụ Thiển mua dâu tây mà Sơ Hạnh thích nhất, rửa sạch rồi bưng ra cho cô ăn. Trong lúc đợi Cận Ngôn Châu và Kỷ An bàn chuyện công việc, Dụ Thiển kéo Sơ Hạnh đến quầy bar ngồi, vừa uống nước vừa thưởng thức dâu tây.

Sơ Hạnh ngỏ lời với Dụ Thiển: "Thiển Thiển, đến lúc tớ tổ chức hôn lễ, cậu làm phù dâu cho tớ nhé?"

Dụ Thiển vô cùng hưng phấn đáp: "Chắc chắn rồi!"

Cô ấy và Kỷ An đã chọn ngày đăng ký kết hôn vào Thất tịch năm nay. Lễ cưới thì muộn hơn một chút, ngày 5 tháng 9.

Tuy Sơ Hạnh đã từng mong muốn được tổ chức hôn lễ chung với Kỷ An, nhưng hiện tại hai chị em mỗi người một nơi, người Thẩm Thành người Hải Thành, không cách nào thuận tiện đôi bên. Hơn nữa lúc chọn ngày cũng rất vất vả, chi bằng tổ chức riêng là ổn nhất. Không tổ chức lễ cưới chung thì Dụ Thiển cũng có thể làm phù dâu cho cô.

Nhưng Kỷ An lại là em trai ruột của Sơ Hạnh, ngày cô tổ chức lễ cưới có rất nhiều việc bên nhà gái cần có sự tham gia của anh, Kỷ An không thể làm phù rể giúp Cận Ngôn Châu được.

Dụ Thiển tò mò hỏi: "Phù dâu có mấy người thế Hạnh Hạnh?"

"Bốn người." Sơ Hạnh mỉm cười nói: "Cậu, Đồng Đồng, Âm Âm và em gái của Ngôn Ngôn, Hướng Noãn."

Về phía phù rể, Cận Ngôn Châu mời hai người bạn chung phòng ký túc đại học là Nghiêm Thành và Tiết Thần, còn có mấy người bạn tốt đã chơi chung lâu năm, Dư Độ và Lạc Hạ.

Dụ Thiển cười nói: "Mỗi lần tham gia lễ cưới đều giống như buổi gặp mặt của những người bạn cũ vậy."

Sau đó vừa nhấm nháp dâu tây vừa nói với Sơ Hạnh: "Hạnh Hạnh, lúc tớ kết hôn cậu cũng làm phù dâu được nhỉ?"

Sơ Hạnh cười tươi, lúm đồng tiền hằn sâu bên má: "Cậu đồng ý thì tớ luôn sẵn sàng. Suy cho cùng thì ngày nào cũng làm chị của Kỷ An rồi, nhưng chỉ mỗi ngày đó mới được làm phù dâu của cậu mà."

Dụ Thiển vui vẻ nói: "Tớ đương nhiên muốn mời cậu làm phù dâu rồi."

"Lúc đó để Cận Ngôn Châu làm phù rể của Kỷ An nữa." Cô càng nói càng hưng phấn: "Chị gái anh rể làm phù dâu phù rể, chắc chắn rất ý nghĩa."

"À đúng rồi." Dụ Thiển bỗng nhớ ra một chuyện: "Tớ nghe Kỷ An nói mai các cậu không về Thẩm Thành mà đi Đế Đô luôn à?"

Sơ Hạnh cong mắt cười đáp: "Ừm, vì tớ muốn đến Đế Đô ngắm tuyết, chơi trượt tuyết nữa, giờ đang là thời điểm đẹp nhất để đi ngắm tuyết nên Ngôn Ngôn định đưa tớ đến đó hưởng tuần trăng mặt trước. Lúc quay lại Thẩm Thành thì đi đăng ký kết hôn."

Dụ Thiển gật đầu, khóe miệng cong lên đầy vui vẻ: "Vậy cũng hợp lý."

—————————

Hôm sau đến Đế Đô đã là chập tối.

Cận Ngôn Châu gọi xe đưa họ đến khách sạn anh đã đặt phòng từ trước.

Sơ Hạnh mỗi lần ra ngoài đều mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ. Lúc này cũng vậy. Từ lúc đến khách sạn, ngay cả bữa tối cô cũng không ăn, tắm rửa xong là xây tổ luôn trên giường.

Giấc ngủ này kéo dài thẳng đến sáng sớm hôm sau. Lúc Sơ Hạnh mở mắt ra, Cận Ngôn Châu vẫn ôm cô ngủ say. Sơ Hạnh sau khi ngủ no giấc cảm thấy cả người khoan khoái, cô lần mò lại gần hôn nhẹ lên môi anh, sau đó rời giường.

Sơ Hạnh rửa mặt xong bước ra mới phát hiện ngoài trời đã được một lớp trắng xóa bao phủ. Cô không ngờ ông trời lại tốt bụng như vậy, cho tuyết rơi đúng vào ngày đầu tiên trong tuần trăng mật của họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!