Edit: nuocici
Vì quá hưng phấn, trước khi ngủ Sơ Hạnh lại rủ rê Cận Ngôn Châu cùng uống rượu vang đỏ với mình. Mãi đến khi đôi mắt mông lung vì say rồi mà cô nàng vẫn chưa chịu đi ngủ.
Cận Ngôn Châu không còn cách nào khác, chỉ có thể cưỡng chế đoạt lấy ly rượu trong tay cô, lời nói ra lại dịu dàng: "Em uống nhiều quá."
Sơ Hạnh đã say khướt ngẩng mặt lên cười ngây ngô với anh, giọng điệu hào sảng: "Em còn uống được!"
Cận Ngôn Châu lại nói: "Em không uống được."
Sơ Hạnh chu miệng làm nũng, muốn khiến anh mủi lòng rồi cho cô uống thêm chút nữa. Nhưng có lẽ anh đã hiểu sai ý cô, cho rằng cô muốn được mình hôn nên trực tiếp cúi đầu xuống mổ nhẹ lên khóe môi cô.
Thật ra anh không hiểu sai ý cô, chỉ là muốn hôn cô một chút. Cận Ngôn Châu thấp giọng dỗ dành cô: "Đi tắm rồi ngủ thôi."
Sơ Hạnh được nụ hôn của anh xoa dịu, nghe lời ngoan ngoãn đứng dậy, về phòng tắm rửa.
Cận Ngôn Châu đặt chai rượu về tủ rượu, rửa sạch ly uống. Bóa hoa hồng anh tặng cô đêm nay đã được gỡ ra, cô muốn cắm vào bình hoa trong nhà để giữ được lâu hơn, nhưng vẫn chưa làm xong.
Lúc này hoa hồng đang ngổn ngang trên mặt bàn, bên cạnh là kéo để tỉa bớt càng lá và vài cành hồng đã tỉa gọn nhưng chưa được cắm vào bình. Cận Ngôn Châu bước tới, bắt đầu giúp cô xử lý chỗ hoa này.
Đợi đến khi anh cắm được hết số hoa trên bàn vào bình rồi đặt chúng về lại vị trí cũ đã là mấy chục phút sau. Cận Ngôn Châu dọn bàn sạch sẽ xong mới quay lại phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy Sơ Hạnh đang nửa quỳ nửa ngồi, mắt to trừng mắt nhỏ với con thú bông ở đầu giường. Trên người cô là chiếc sơ mi trắng anh cởi ra sau khi về nhà, vạt áo sơ mi chỉ vừa đủ che đùi, đôi chân dài trắng muốt như phát sáng.
Máy sấy dường như không thể sấy khô được mái tóc dài, nước còn đọng lại thấm ướt phần áo đang mặc khiến nó dính sát vào da thịt trắng nõn sau lưng cô. Không biết do cô say rượu hay vừa tắm xong mà gương mặt đỏ bừng, quyến rũ mê người đến lạ.
Mắt Cận Ngôn Châu thoáng tối lại.
Anh vờ như không có chuyện gì đi tới ngồi bên mép giường, hỏi cô: "Sao không sấy tóc?"
Sơ Hạnh mờ mịt ngước lên nhìn anh. Sau đó cười khẽ: "Ngôn Ngôn sấy cho em."
Cận Ngôn Châu kìm nén xúc động đang cuồn cuộn trong lòng, kéo cô dậy. Anh bế cô lên rồi quay lại phòng tắm. Sơ Hạnh được anh đặt xuống bồn rửa tay rộng rãi. Vừa ngồi xuống, cảm giác lành lạnh khiến cô không kìm được cọ cọ vào ngực anh.
Cận Ngôn Châu lấy máy sấy đang đặt bên cạnh, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp rồi bắt đầu sấy tóc giúp cô. Sơ Hạnh ngoan ngoãn ngồi đó, mặc cho ngón tay thon dài của anh xuyên qua từng lọn tóc ẩm ướt. Đợi đến khi tóc gần như khô hẳn, Cận Ngôn Châu tắt máy sấy, cầm lược bên cạnh lên chải đầu cho cô.
Tóc cô vừa dài vừa mềm mượt. Anh chậm rãi chải từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, tỉ mỉ chải từ bên này qua bên kia.
"Ngôn Ngôn." Sơ Hạnh bỗng nhiên gọi tên anh.
"Ừm?" Anh khẽ đáp lại bằng một âm từ cổ họng.
Sơ Hạnh đưa tay ôm lấy cổ anh, gác cằm lên vai rồi nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai anh: "Em rất vui. Từ bé đến giờ, anh là người đàn ông đầu tiên chải tóc giúp em đấy."
Cận Ngôn Châu rũ mắt, không kìm được sự kích động trong lòng nữa. Anh nâng tay lên, vuốt nhẹ mái tóc đang xõa tung trên lưng cô.
Cô nói, anh là người đàn ông đầu tiên chải đầu giúp cô.
Nhưng anh lại có chút tham lam. Không chỉ đầu tiên, anh muốn mình là người duy nhất.
Cận Ngôn Châu nghiêng đầu hôn khẽ vào sườn cổ của cô. Hơi thở ấm áp của anh phả vào khiến Sơ Hạnh bị nhột rụt rụt cổ.
Cận Ngôn Châu nâng mặt cô lên, lại cúi đầu hôn tiếp. Cô hơi ngửa lên đáp lại anh. Trong vô thức, áo sơ mi cứ trượt dần xuống dưới, khó khăn lắm mới đáp hờ hững ở bả vai.
Sơ Hạnh nép trong ngực Cận Ngôn Châu, vùi mặt vào hõm cổ của anh. Cô hơi cau mày, hai mắt nhắm lại, ý thức như sắp tan rã.
Đúng lúc này, Sơ Hạnh đang mê man lại nghe được tiếng Cận Ngôn Châu khẽ khàng nỉ non bên tai: "Sơ Sơ."
Sơ Hạnh vô thức bật ra tiếng rên khẽ từ cổ họng: "Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!