Chương 61: “Em chính là niềm vui khôn xiết duy nhất đời này của anh.”

Edit: nuocici

Sơ Hạnh cầm tấm thiệp trong tay, trái tim như sắp nảy ra khỏi lồng ngực. Cô khẽ chớp đôi mắt đã ươn ướt, đặt thiệp sang một bên để tiếp tục xem những món đồ khác trong hộp. Thứ tiếp theo thu hút cô lại là túi bùa màu hồng nhạt. Sơ Hạnh ngạc nhiên cầm nó lên.

Đây là… bùa tình duyên mà. Không phải anh đã chọn bùa học tập sao? Mãi đến lúc này Sơ Hạnh mới biết anh chàng Cận Ngôn Châu kia đã lừa cô. Ngày đó anh đến ngôi chùa trên núi ở Nam Thành không phải để xin bùa học tập, mà là bùa tình duyên.

Cô bắt đầu hoài nghi, Quốc Khánh chỉ được nghỉ vài ngày, anh lại có thể cùng đến ngôi chùa ấy cầu nguyện chung thời gian với cô như vậy, lẽ nào anh đã cố tình sắp xếp sự trùng hợp đó? Theo tính cách của Cận Ngôn Châu, hẳn là có thể như vậy.

Sơ Hạnh bỏ bùa tình duyên xuống, cầm chiếc lá phong đã được ép plastic lên.

Trên bìa plastic còn ghi thời gian: Ngày 31 tháng 10 năm 2010.

Cho nên chiếc lá phong này được anh lén giữ lại sau lần đầu tiên họ vào rừng phong cùng nhau.

Trong hộp còn rất nhiều thứ khác. Móc khóa hình con thỏ cô chọn cho anh khi họ cùng đi ăn lẩu sau tết âm lịch hồi năm nhất đại học. Đêm trước ngày nghỉ đông, khi Cận Ngôn Châu tặng cô cây bút làm quà tặng năm mới, Sơ Hạnh cũng tặng lại anh cây kẹo mút vị sữa dâu, vỏ kẹo đến giờ vẫn nằm gọn trong hộp.

Ngay cả hộp thuốc trị cảm cô mua giúp anh sau bữa tiệc liên hoan phòng ký túc xá của cả hai, anh cũng giữ lại cẩn thận. Sơ Hạnh vốn tưởng chỉ có vỏ hộp thuốc thôi, nhưng khi cô nhấc lên lại cảm thấy hơi nặng, mở ra mới biết thuốc trong hộp vẫn còn nguyên. Hôm đó anh không uống viên nào cả.

Sơ Hạnh đặt hộp thuốc về chỗ cũ, nhấc một tấm ảnh lên. Là bức hình chụp hai người ở nhà ma trong công viên giải trí sau khi họ ở bên nhau. Trong hình Cận Ngôn Châu ôm chặt lấy Sơ Hạnh, còn cô đang ghé sát bên sườn mặt anh. Sơ Hạnh đã thấy bức ảnh này trong USB của Cận Ngôn Châu, lúc ấy cô muốn anh lấy hình gốc cho mình xem nhưng anh không chịu. Không ngờ giờ lại vô tình thấy nó trong chiếc hộp này.

Có thêm cả mảnh giấy nhỏ cô và anh truyền tay nhau trong giờ học, bức chân dung cô vẽ anh khi cùng anh lên lớp nghe giảng, cây bút cà rốt anh "mượn" của cô, thỏ bông cô tặng anh dịp sinh nhật và vô vàn thứ khác, tất cả đều có liên quan đến cô.

Sơ Hạnh xem hết một lượt rồi lại thả từng món đồ về lại vị trí ban đầu, sau đó để chiếc hộp về lại ngăn tủ.

Tối đó khi Cận Ngôn Châu về nhà, cô cũng không nhắc đến chiếc hộp đen chứa nhiều kỷ niệm đó với anh. Cô vẫn giống như mọi ngày, cùng anh ăn cơm tối rồi xem một bộ phim thư giãn, sau đó được anh ôm về phòng ngủ.

Trước khi ngủ, hẳn phải làm vài việc đã. Nhưng lần này khác mọi ngày, Sơ Hạnh chẳng mấy khi chủ động đến vậy. Trừ lần đầu tiên cô ngỏ lời mời anh tiến đến, những lần sau đó đều do anh chủ động trêu chọc, căn bản không cần Sơ Hạnh phải làm gì hết nữa.

Đêm nay hiếm khi anh còn chưa động tay động chân mà cô đã tự nói ra trước. Sơ Hạnh rất thẳng thắn, từng lời mời gọi đều chạm trực tiếp đến mong muốn của bản thân. Trái ngược với sự bộc trực của cô, Cận Ngôn Châu lại đỏ mặt nóng tai.

Anh hôn cô, giọng nói trầm thấp như đang kìm nén: "Vội đến vậy sao?"

Sơ Hạnh vòng tay níu chặt vòng eo thon chắc của anh, đuôi mắt phiếm hồng vì động tình, thản nhiên đáp lời: "Gấp lắm rồi."

Cận Ngôn Châu vốn không định làm gì quá đáng, ngày mai họ còn cuộc hẹn ăn cơm với vài người bạn cũ thân thiết của anh. Nhưng đêm nay cô thật sự rất biết cách quyến rũ anh.

Cận Ngôn Châu hơi mất khống chế, được nước lấn tới khiến cô nàng bật khóc xin tha. Rất lâu sau, cuối cùng Sơ Hạnh cũng được anh ôm trọn vào lòng, thút thít chìm vào giấc mộng.

Cũng vì đêm nay quá cháy bỏng, đến trưa ngày hôm sau Sơ Hạnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đại đa số thời gian đều nằm liệt trên giường ngủ.

———————————–

Tối thứ bảy.

Đầu bếp Cận Ngôn Châu gọi tới đặt từng món ăn lên bàn, sau đó rót rượu sẵn sàng giúp họ. Chốc lát sau, năm người bạn lần lượt gõ cửa.

Khâu Tranh và Thu Trình đã đăng ký kết hôn từ Thất tịch năm trước, giờ họ là vợ chồng hợp pháp. Nhưng hôn lễ thì muộn hơn một chút, đến tết Trùng Dương(1) năm nay mới tổ chức.

Mùa hè năm nay Lạc Hạ đã về nước, không lâu sau đã xác định mối quan hệ với Hướng Noãn, hai người họ lúc này đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Còn một người nữa là Dư Độ, anh là bạn thân năm cấp 3 của Cận Ngôn Châu, tối nay vẫn lẻ bóng đến dự tiệc.

Cận Ngôn Châu nắm tay Sơ Hạnh, chủ yếu muốn giới thiệu với ba người bạn chưa từng gặp cô là Lạc Hạ, Hướng Noãn và Dư Độ: "Bạn gái tôi, Sơ Hạnh."

Sau đó lại nói với Sơ Hạnh: "Khâu Tranh và anh Trình thì không cần giới thiệu thêm, em đã gặp rồi."

"Chỉ còn ba người này, Lạc Hạ, Hướng Noãn." Anh dừng một chút: "Lần trước dẫn em đến trường cấp 3 đã thấy hình của họ trên bảng vinh danh rồi. Người còn lại là Dư Độ."

Dư Độ vờ giận dỗi: "Giới thiệu cả nửa ngày rồi mới nhớ đến tôi sao. Anh Châu, đến lượt tớ cậu phải nói gì đó thật hoành tráng vào!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!