Sơ Hạnh nghe lời bước vào.
Cô dừng lại trước mặt anh, không đợi anh nói gì, cô chủ động duỗi ngón trỏ ra chọc hai lần vào bụng anh qua lớp vải áo thun mỏng.
Cận Ngôn Châu ngay lập tức căng chặt cơ lưng, đứng cứng ngắc tại chỗ.
Nơi bị cô chọc bằng ngón tay dường như ngay lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Ngọn lửa nhỏ này nhanh chóng lan ra khắp cơ thể anh qua mạch máu và dây thần kinh, cuối cùng khiến toàn thân anh như bị nướng chín. Sơ Hạnh cảm thấy tay mình rất thoải mái, liền mở lòng bàn tay, áp mạnh vào cơ bụng rắn chắc của anh.
Cận Ngôn Châu: "…"
Anh mím môi, biểu cảm không tự nhiên quay mặt đi.
Hàng mi dài khẽ run rẩy, đường nét hàm dưới dần hiện lên rõ ràng sắc bén.
Sơ Hạnh vừa hưởng thụ vừa thán phục: "Cảm giác thật sự rất tuyệt."
Cận Ngôn Châu nhắm mắt lại.
Anh thực sự không ngờ rằng cô có thể đùa với lửa một cách công khai thoải mái như vậy.
Mà lại chẳng hề nhận ra.
Sơ Hạnh sau khi sờ xong thì thả tay xuống ngay, hài lòng nói: "Ngôn Ngôn, anh tiếp tục thay đồ đi, em ra ngoài trước nhé…"
Chưa kịp nói xong, Sơ Hạnh đã bị Cận Ngôn Châu bắt lại.
Cô giật mình, đôi mắt nai long lanh vô thức mở to.
Khuôn mặt Cận Ngôn Châu thoáng ửng đỏ không có biểu cảm gì, giọng điệu lạnh lùng cứng nhắc: "Anh chưa nói, không thể sờ miễn phí."
Sơ Hạnh ngơ ngác hỏi: "Hả?"
Cô đã sờ xong rồi mà anh mới nói không được sờ miễn phí.
"Vậy…" Sơ Hạnh ngoan ngoãn hỏi: "Em có thể cho anh gì đây?"
Cận Ngôn Châu rủ mắt nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen sâu thẳm đầy cảm xúc.
Anh không nói gì, chỉ cúi người xuống rồi chiếm lấy đôi môi cô.
Phía sau Sơ Hạnh là tủ quần áo mở toang cửa.
Anh tiến tới quá bất ngờ, khiến Sơ Hạnh không giữ được thăng bằng, bước lùi một bước.
Kết quả là gót chân của cô va vào mép dưới của tủ quần áo, bị vấp ngã, cơ thể đổ về phía sau.
Sợ ngã, Sơ Hạnh theo bản năng giơ tay kéo lấy Cận Ngôn Châu.
Anh nhanh tay đỡ lấy eo cô, tay còn lại đè mạnh vào vách tủ phía sau.
Phần thân trên của hai người nghiêng vào trong tủ quần áo, đầu của Sơ Hạnh vô tình va vào một chiếc áo sơ mi trắng treo trong tủ.
Chiếc áo sơ mi trắng rơi xuống từ móc treo như một tấm khăn voan cô dâu, phủ lên đầu bọn họ.
Tim của Sơ Hạnh bỗng đập thình thịch.
Mọi thứ xung quanh như đều ngừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!