Buổi tối giải tán trở về ký túc xá, Sơ Hạnh lập tức gọi điện cho bố mẹ.
Sau khi gọi điện thoại xong, Sơ Hạnh cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Lúc cô lau tóc ướt từ phòng tắm đi tới, bạn cùng phòng đang thảo luận về cuộc bình chọn hotboy đứng nhất trong trường.
Ninh Đồng Đồng lướt diễn đàn trường học chia sẻ tin tức mới nhất cho Dụ Thiển và Hứa Âm.
"Hiện tại vẫn chưa thể biết được danh hiệu"Nam Vương
"này sẽ thuộc về ai, nhưng mà cũng đã xác định được lần này Cận Ngôn Châu chính là hotboy, tiếp theo chúng ta xem thử cậu ấy và hotboy năm hai đó ai phong thái nổi tiếng hơn."
Hứa Âm vừa đang đắp mặt nạ vừa nấu cháo điện thoại với bạn trai ở nơi khác, thản nhiên hỏi:
"Nam Vương năm hai là ai?"
Ninh Đồng Đồng nói:
"Khoa Vật Lý, tên là Thu Trình."
"Chúng mình đều học cùng trường cấp Ba đấy!" Giọng nói Ninh Đồng Đồng có loại tự hào khó hiểu, cười nói:
"Nhất Trung Thẩm Thành của bọn mình có rất nhiều nam sinh học giỏi đẹp trai."
Bạn trai Hứa Âm ở đầu dây bên kia điện thoại khó chịu, giọng nói bất mãn:
"Em đang nói chuyện với bạn trai thế mà lại chú ý đến mấy chàng sinh viên khác à."
Hứa Âm khẽ cười, trả lời anh ta:
"Chỉ hỏi một câu thôi."
Dụ Thiển vẫn im lặng tẩy trang không nói gì, đột nhiên suy nghĩ điều gì đó rồi nói:
"Mình cảm thấy em trai Sơ Hạnh cũng không tệ, sao không có ai ủng hộ cậu ấy thế."
Ninh Đồng Đồng nói: Có chứ, có!
Độ nổi tiếng của cậu ấy lần này chỉ đứng sau Cận Ngôn Châu.
"Nói xong, Ninh Đồng Đồng bắt đầu suy đoán:"Mình cảm thấy Nam Vương cuối cùng sẽ là Cận Ngôn Châu.Tại sao?
"Dụ Thiển không hiểu. Ninh Đồng Đồng thần bí mỉm cười,"Các cậu vẫn biết sao không? Năm hai đại học, đàn anh Thu Trình có bạn gái, vì vậy mức độ nổi tiếng….
Mấy cậu hiểu mà, nhất định còn độc thân thì sẽ càng được hoan nghênh hơn!"
Trong lúc Ninh Đồng Đồng thao thao bất tuyệt nói đủ thứ chuyện phiếm về những người nổi tiếng ở Nhất Trung Thẩm Thành thì Sơ Hạnh ngồi trên ghế cầm điện thoại di động nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Cô vừa nhấc máy liền thấy bố mẹ nhắn tin cho mình rằng không liên lạc được với Kỷ An, bảo cô nói với Kỷ An gọi điện về cho nhà.
Nhưng Sơ Hạnh cũng không liên lạc được với Kỷ An, gọi điện thoại không nghe máy, nhắn tin không trả lời.
Nhất định là đang chơi game.
Chốc lát, hai mắt Sơ Hạnh bỗng phát sáng nhìn Ninh Đồng Đồng, giọng điệu cô chờ mong hô: Đồng Đồng…
Ninh Đồng Đồng nhìn qua, chạm phải ánh mắt trong suốt của Sơ Hạnh.
Trái tim cô mềm đi một cách khó hiểu trước ánh mắt háo hức của Sơ Hạnh, ngay cả giọng nói cũng bất giác dịu đi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!