Tối hôm đó, Cận Ngôn Châu đi tìm Sơ Hạnh lấy lại con thỏ bông.
Sơ Hạnh ôm con thỏ bông từ ký túc xá bước ra.
Khi cô trả lại con thỏ cho anh, đồng thời anh đưa cho cô một thứ khác.
Là giấy chứng nhận vô địch của anh trong cuộc thi lần này.
Sơ Hạnh được cưng vừa mừng lại vừa lo: "Bằng khen sau này có thể dùng để tìm việc mà? Em không nhận đâu…"
Cận Ngôn Châu nói: "Anh đã sao chép vài bản rồi. Dùng bản sao để nộp hồ sơ cũng được."
"Tặng em."
Lúc này Sơ Hạnh mới nhận lấy, ngẩng đầu cười với anh, nói: "Vậy em sẽ giữ nó giúp anh ha!"
"Nếu anh cần thì tìm em mà lấy."
"Ừm." Cận Ngôn Châu trả lời.
"À đúng rồi," Sơ Hạnh bỗng nhiên tò mò hỏi: "Con thỏ này thu âm bằng cách nào nhỉ?"
Cô cau mày đau khổ nói: "Ban đầu em muốn ghi âm cho anh, nhưng không biết làm thế nào, lại sợ lỡ tay sẽ xóa đi hai bản ghi trước đó nên không dám tùy ý động vào."
Cô tròn mắt nhìn anh, mong đợi nói: "Ngôn Ngôn, anh chỉ em đi."
Anh không nói ngay cho cô biết phải làm gì để ghi âm mà hỏi: "Em muốn thu âm gì?"
Sơ Hạnh không chút nghĩ ngợi bật thốt lên: "Muốn ghi âm một câu – Anh* Ngôn Châu tốt nhất!"
Đôi mắt đào hoa của Cận Ngôn Châu thoáng chốc nổi sóng cuồn cuộn.
Đôi mắt đen láy đang nhìn cô càng thâm trầm hơn.
Anh kiềm chế siết chặt tay, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc rung động phí lý đó của mình.
Cận Ngôn Châu trực tiếp kéo cô vào trong ngực, cúi đầu chiếm lấy môi cô.
Anh hôn có chút mãnh liệt, Sơ Hạnh hơi hoảng sợ rụt cổ lại, sau khi quen với nụ hôn của anh, đôi vai gù của cô dần dần xẹp xuống.
"Chẳng phải anh đã bảo em không được gọi anh là anh ư," Anh nhẹ nhàng thì thầm, xoa xoa đôi môi đỏ mọng của cô: "Sao em còn dám gọi."
Sơ Hạnh bị nụ hôn của anh làm cho bối rối mơ màng, ý thức gần như tan biến.
Cô ngoan ngoãn nói: "Vậy em không ghi âm cho anh nữa…"
"Không được." Cận Ngôn Châu lại đổi ý bắt cô thu âm, "Em đã nói sẽ ghi âm cho anh rồi mà."
"Ghi âm đừng gọi anh, gọi Châu Châu là được." Anh yêu cầu.
Sơ Hạnh nghe lời gật đầu: "Được, vậy em sẽ ghi âm [Ngôn Ngôn tốt nhất] cho anh phải không?"
"Ừ." Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, sau đó được đằng chân lân đằng đầu nói: "Muốn gọi anh là anh cũng không phải là không được, nhưng chỉ có thể gọi riêng khi chỉ có hai chúng ta."
Sơ Hạnh quở trách cậu: "Anh đòi hỏi nhiều quá!"
Cận Ngôn Châu hừ nhẹ: "Chỉ bấy nhiêu thôi."
*Tiếng Trung thêm từ (anh) phía sau thì gọi bình thường, gọi kiểu này với kiểu "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!