Trước khi cúp điện thoại, Sơ Hạnh đột nhiên nói với Cận Ngôn Châu: "À phải rồi, Ngôn Ngôn, bố mẹ em đã biết anh là bạn trai của em."
Anh là, bạn trai của em.
Sáu chữ này lập tức khiến tim Cận Ngôn Châu đập thình thịch, hơi thở trở nên tắc nghẽn.
Bỗng nhiên được thông báo bố mẹ cô đã biết về mối quan hệ của hai người, làm cho Cận Ngôn Châu ứng phó không kịp, hoàn toàn chưa thể bình tĩnh lại.
Anh có chút bối rối hỏi: "Hả?"
Sơ Hạnh cũng thắc mắc "Hả" một tiếng.
Sau đó cười khẽ nói: "Anh ngốc rồi sao?"
Cận Ngôn Châu cố gắng ổn định lại cảm xúc đang hỗn loạn của mình, mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh: "Em mới ngốc ấy."
Sơ Hạnh giải thích với anh: "Lúc nói chuyện cùng Tiểu An có nhắc tới anh và Thiển Thiển, bố mẹ em nghe thấy, cứ như vậy mà biết được em với Kỷ An đều đang yêu đương."
Nói xong cô nói thật: "Nhưng em không cố ý giấu bố mẹ!"
Cận Ngôn Châu cảm thấy hơi lo lắng, nhưng phần lớn là vui mừng.
Vui mừng vì cô cực kỳ cởi mở về mối quan hệ của hai người.
Cúp điện thoại xong, Cận Ngôn Châu ra khỏi phòng, xuống lầu rót nước.
Không ngờ chạm mặt Cận Triều Văn đang hút thuốc trong phòng khách.
Cận Triều Văn đang suy nghĩ về sự bất thường gần đây của Cận Ngôn Châu.
Ngày thường Cận Ngôn Châu ở lại trường, hai bố con không gặp nhau, hiếm khi liên lạc, Cận Triều Văn cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng trong kỳ nghỉ đông này, ông thực sự cảm thấy con trai mình dường như đối với mình dịu dàng hơn một chút.
Thằng nhóc này luôn thích gây chiến với ông trong mọi việc, thế mà dạo gần đây không hề khiến ông tức giận, mặc dù trao đổi nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng cũng không xuất hiện tình huống nói chưa được đôi ba câu là bắt đầu cãi nhau ồn ào.
Điều này làm cho Cận Triều Văn cảm thấy Cận Ngôn Châu vô cùng kỳ quái.
"Vẫn chưa ngủ?" Cận Triều Văn thản nhiên hỏi một câu, đồng thời dập điếu thuốc bỏ vào gạt tàn.
"Con uống ly nước rồi về ngủ." Cận Ngôn Châu tới trước bàn, rót ly nước rồi uống.
Cận Triêu Văn đứng dậy, đi lên phòng ngủ trên lầu, nói với anh: "Đi ngủ sớm đi."
Cận Ngôn Châu đáp lại "Vâng" ngắn gọn súc tích.
Kể từ khi gặp mẹ vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Cận Ngôn Châu chưa bao giờ cố ý đối đầu với Cận Triều Văn.
Một giây sau, anh đột nhiên gọi Cận Triều Văn đang chuẩn bị lên lầu: "Bố."
Cận Triều Văn dừng bước chân, quay đầu nhìn Cận Ngôn Châu.
Con trai ông vốn đã cao hơn ông nửa cái đầu, cầm ly nước đứng cạnh bàn, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh nói: "Năm mới vui vẻ."
Cận Triều Văn lâu nay chưa từng nghe đích thân Cận Ngôn Châu mở miệng chúc ông năm mới vui vẻ.
Cậu con trai này của ông có cái miệng vừa sắc bén vừa cay nghiệt, lời nói có thể bóp chết người khác, đừng nói đến lời chúc năm mới, ngay cả câu sinh nhật vui vẻ ông còn chưa nghe được từ chính miệng anh.
Sao tự nhiên lại chúc mừng năm mới với ông vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!