Sơ Hạnh bỗng dưng mở to mắt.
Sau khi trả lời Cận Ngôn Châu bằng ba dấu chấm than, cô nhanh chóng lật chăn ra rồi khỏi giường.
Sơ Hạnh cầm điện thoại di động trong tay lập tức đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên, đập vào mắt cô là một màu trắng xóa.
Tuyết vẫn còn rơi.
Từng bông tuyết xoáy tròn rơi từ trên trời xuống tạo nên vẻ đẹp lạnh lẽo khó tả.
Một tin nhắn khác từ Cận Ngôn Châu được gửi qua điện thoại.
JYZ: "Xuống ăn sáng không?"
Sơ Hạnh vui vẻ cong môi cười đáp lại anh: "Ăn, đợi em tắm xong rồi xuống ngay!"
Cận Ngôn Châu trả lời: "Được."
Sau đó anh cất điện thoại trong túi, xoa hai lòng bàn tay lạnh ngắt rồi nhét vào túi áo khoác.
Lúc Sơ Hạnh ra khỏi tòa nhà ký túc xá, cô vừa chạy về phía anh vừa đưa tay đón những bông tuyết rơi.
Khi đến chỗ Cận Ngôn Châu, cô nhìn thấy vệt trắng rơi trên người anh liền đưa tay phủi tuyết đi.
Chợt, Sơ Hạnh được anh nắm tay.
Trên đường đến căn tin ăn sáng, Sơ Hạnh phấn khích vẫy tay Cận Ngôn Châu, vừa đi vừa suýt nhảy cẫng lên.
Cô hết sức vui mừng, bởi vì tối có thể cùng anh đắp người tuyết rồi.
"Ngôn Ngôn, tối nay chúng ta đắp người tuyết nha!" Sơ Hạnh cao giọng.
Cận Ngôn Châu cố nén ý cười hỏi cô: "Vui đến thế à?"
Sơ Hạnh vô cùng nghiêm túc nói: "Đương nhiên! Ngày mai em phải đi rồi!"
"Ban đầu em tưởng năm nay sẽ không được cùng anh đắp người tuyết, nhưng không ngờ hôm nay lại có tuyết!"
"Vậy tới lúc đó em nhớ mặc áo quần dày chút, nhất định phải đeo găng tay trước khi chơi tuyết, đừng để bị cảm lạnh." Anh không kiềm được mà dặn dò cô.
Sơ Hạnh cười hì hì, ngoan ngoãn đồng ý: "Được thôi!"
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi cho đến tận tối.
Lúc ngừng thì đã một lớp thật dày.
Trước khi đắp người tuyết, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu đi ăn tối trước.
Một ngày trời lạnh cộng thêm tuyết rơi nữa, rất thích hợp để ăn lẩu.
Hai người lại đến quán lẩu Tinh Trụ.
Thật ra tối nay lớp học có buổi liên hoan nhưng Sơ Hạnh và các bạn cùng phòng đều từ chối, không tham dự.
Mặc dù là bạn học, tuy nhiên mối quan hệ thân thiết nhất chỉ có cô mấy bạn cùng phòng, hơn nữa đã xảy ra chuyện không vui trong buổi tụ tập của lớp vào học kỳ 1 năm nhất.
Cho nên Sơ Hạnh và các bạn cùng phòng không có ý định tham dự bữa tối của lớp trước khi tốt nghiệp.
Lúc Cận Ngôn Châu đi pha nước chấm, Sơ Hạnh tiến sát lại tường tìm kiếm lời chúc năm mới mà anh đã viết trên tờ giấy ghi chú sau kỳ nghỉ Tết năm ngoái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!