Tối thứ Năm.
Mọi người trong câu lạc bộ lần đầu tiên xem phim cùng nhau.
Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu đặc biệt mua đồ uống cho mọi người.
Bộ phim lần này do Sơ Hạnh chọn.
Một bộ phim Pháp có tên [Đêm khiêu vũ].
Bộ phim có một cảnh là trong một bữa tiệc sinh nhật, nam chính bước đến phía sau cô gái, cực kỳ dịu dàng đeo tai nghe vào tai cô ấy, giai điệu nhẹ nhàng, ngọt ngào của bài hát [Reality] lập tức vang lên bên tai nữ chính, sau đó nữ chính quay người lại, ôm lấy nam chính.
Đoạn này là cảnh kinh điển nhất trong phim, cũng là cảnh Sơ Hạnh yêu thích nhất.
Sau khi xem phim rồi thảo luận xong, Sơ Hạnh với Cận Ngôn Châu nắm tay nhau đi về ký túc xá..
Cô lắc tay anh, không kìm được nói: "Sophie Marceau đẹp quá! Bài [Reality] cũng hay nữa!"
Anh nhìn ra cô rất thích bộ phim này, hỏi: "Em thích phim này lắm à?"
Sơ Hạnh không chút do dự nói: "Thích chứ! Thích nhất là cảnh nam chính đeo tai nghe cho nữ chính, rất lãng mạn!"
Đưa cô xuống ký túc xá, trước khi Cận Ngôn Châu buông tay cô ra, Sơ Hạnh đã giơ tay còn lại lên chọc vào má cô, trực tiếp nói với anh: "Ngôn Ngôn, em muốn hôn chúc ngủ ngon."
Cận Ngôn Châu rủ mắt xuống nhìn chăm chú cô gái đang ngước nhìn mình.
Ngay lập tức, anh cúi xuống hôn lên lúm đồng tiền của cô.
"Chẳng biết ngại gì cả." Anh thấp giọng nói cô rồi lại áp môi mình vào môi cô.
Lần này không rời đi ngay mà ngày càng sâu hơn cho đến khi cô không thở được.
Sơ Hạnh gần như hụt hơi, yếu ớt đẩy anh, mơ hồ lẩm bẩm: "Đủ… đủ rồi…"
Cận Ngôn Châu ăn một lần thì ghiền* từ từ lui ra.
Đôi mắt sâu thẳm chàng trai sáng lên, trong mắt có gợn sóng, dường như trái tim đang đập nhanh dữ dội, khó có thể bình tĩnh lại.
* (Thực tủy tri vị): Nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích.
—–
Vào lễ Quốc Khánh 1 tháng 10, Sơ Hạnh cùng Kỷ An tiếp trở về nhà bà ngoại.
Bố mẹ cũng đến nhà bà ngoại ở với ông vài ngày.
Sơ Hạnh tận dụng thời gian rảnh rỗi trong kỳ nghỉ, kéo Kỷ An vào thành phố mua giá vẽ, giấy vẽ và đồ dùng khác, sau đó bắt đầu vẽ ảnh cưới cho ông bà ngoại.
Bởi vì vẽ tranh cần tỉ mỉ, hơn nữa phải tô màu nên Sơ Hạnh mất trọn 4 ngày để hoàn thành và đóng khung bức tranh này.
Cô cùng Kỷ An đã đặt vé quay lại Thẩm Thành vào ngày 6.
Hành trình này được lên lịch trước ngày 1 tháng 10.
Sơ Hạnh muốn trở về sớm trước một ngày tìm Cận Ngôn Châu.
Kỷ An cũng đã bàn bạc với Dụ Thiển là sẽ quay lại trường sớm một ngày.
Buổi sáng ngày 6 trước khi rời đi, Sơ Hạnh đưa bức tranh đã hoàn thành được lồng khung cho ông ngoại Sơ Chí Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!