Chương 42: “Cùng em trăm năm hòa hợp.”

Sơ Hạnh luôn để một miếng băng vệ sinh trong túi xách để đề phòng.

Không ngờ lại được dùng tới. 

Chờ cô từ nhà vệ sinh đi ra, Cận Ngôn Châu lập tức đón cô. 

"Bụng đau lắm à?" Anh hơi cau mày, giọng nói ân cần lo lắng.

Sơ Hạnh cắn môi, ấn vào bụng, sau đó thấp giọng nói: "Vẫn còn chịu đựng được."

Anh lấy chiếc túi trên vai cô, thản nhiên thu lại dây túi rồi cầm trên tay.

Sau đó anh nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài, nói: "Chúng ta quay lại trường học."

Rời khỏi khu vui chơi, Sơ Hạnh được đưa thẳng lên chiếc taxi đậu bên đường.

Bây giờ cô mới biết trong lúc cô vào nhà vệ sinh anh đã gọi xe. 

Cận Ngôn Châu mở cửa sau, để Sơ Hạnh ngồi vào. 

Sau đó anh cúi người bước vào xe.

Trên đường trở về trường, bởi vì Sơ Hạnh cảm giác bụng dưới ngày càng đau dữ dội, khó chịu dựa vào ngực Cận Ngôn Châu.

Anh ôm cô, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, sự lo lắng trong mắt càng lúc càng đậm.

Sơ Hạnh dùng hai tay ấn vào bụng dưới nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Cô nắm lấy tay Cận Ngôn Châu, yếu ớt thì thầm: "Ngôn Ngôn, anh ấn giúp em đi."

Tay Cận Ngôn Châu bị cô kéo lấy rồi đặt tay lên bụng mình. 

Anh chưa từng ấn bụng cho bất kỳ ai, cũng không biết làm cách nào để cô bớt đau nên đành phải dùng lòng bàn tay hơi cứng xoa xoa cho cô. 

Qua lớp áo phông mỏng, Cận Ngôn Châu có thể cảm nhận rõ ràng chiếc bụng của cô phẳng lì, cực kỳ mềm mại. 

Lực quá nhẹ.

Sơ Hạnh trực tiếp ấn tay anh xuống.

Rất dùng sức rất dùng sức.

Sau đó, cô mới thở ra một hơi. 

Dường như cơn đau bụng cuối cùng cũng thuyên giảm đôi chút.

Cận Ngôn Châu nhìn chung biết cô cần dùng bao nhiêu sức, sau đó cứ như thế mà ấn bụng giúp cô.

Sơ Hạnh nhắm hai mắt, tựa hồ sắp ngủ.

Trong xe taxi không một người nói chuyện, chỉ có đài phát thanh do tài xế bật đang phát bài hát.

Lời bài hát: "Anh chịu đựng ánh nắng mặt trời, chỉ muốn ở bên cạnh che ô cho em, em khẽ dựa vào bờ vai anh, hít thật sâu vì sợ sẽ quên mất."

Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn cô gái đang dựa vào vai mình, vô thức ôm cô chặt hơn.

Một lúc sau, Sơ Hạnh có chút khó chịu rúc vào trong ngực anh.

"Đau à?" Anh hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!