Sáng sớm hôm sau.
Sơ Hạnh đội mũ vành màu trắng bước ra khỏi ký túc xá.
Cô mặc một áo phông trắng và quần jeans, trên vai là chiếc túi hình con mèo mà anh đã tặng cô.
Sau khi nhìn thấy chàng trai đứng bên đường, Sơ Hạnh đột nhiên dừng lại.
Tiếp theo liền nhảy xuống bậc thang, mỉm cười chạy về phía anh.
"Chúng ta mặc đồ gần giống nhau nè!" Cô vui mừng đến mức lúm đồng tiền lộ ra, sau đó duỗi một chân: "Ngay cả đôi giày cùng kiểu dáng luôn!"
Cận Ngôn Châu hôm nay cũng mặc áo phông trắng và quần jean, hơn nữa còn mặc một chiếc áo khoác mỏng chống nắng màu trắng.
Đôi giày thể thao chân anh giống hệt giày của cô.
Không ngờ lại vô tình tạo ra phong cách cặp đôi mà chẳng cần bàn luận trước, hoàn toàn làm cho người ta ngạc nhiên mừng rỡ mà.
Khóe miệng Cận Ngôn Châu cong lên.
Anh đưa tay kéo cô qua, dẫn cô lên căn tin dùng bữa.
Ăn sáng xong, hai người đợi xe buýt ở trạm trước cổng trường.
"Quên xem bản đồ mất rồi." Sơ Hạnh vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, định tìm kiếm tuyến đường cụ thể.
"Không cần nhìn, anh biết đường đến đó." Trong lúc Cận Ngôn Châu đang nói chuyện thì xe buýt vừa vặn dừng lại trước trạm.
Anh nắm tay cô, dắt cô lên xe buýt.
Cận Ngôn Châu kéo Sơ Hạnh xuống hàng ghế sau, tìm hai chiếc ghế liền kề ngồi xuống.
"Chúng ta nên xuống ở đâu?" Sơ Hạnh quay mặt lại hỏi anh.
"Dừng lại công viên Tân Hải. Sau đó đi tàu điện ngầm số 4 rồi chuyển sang tuyến tàu điện ngầm số 2 tại vịnh Thanh Loan." Cận Ngôn Châu không chút suy nghĩ mà kể lại toàn bộ tuyến đường đi.
Sơ Hạnh cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao anh cũng là người Thẩm Thành.
Cô mỉm cười hỏi: "Anh đã đến đó nhiều lần rồi sao? Toàn bộ đường đi anh rất quen thuộc!"
Cận Ngôn Châu lắc đầu một cái, trả lời cô: "Không có, chưa bao giờ đến đó dù chỉ một lần."
Sơ Hạnh lần này kinh ngạc: "Hả?"
"Em còn tưởng anh đến đó nhiều lần rồi chứ."
"Chỉ vì anh là dân địa phương ở đây à?" Anh có vẻ hơi buồn cười.
Sơ Hạnh nghiêm túc gật đầu một cái.
Cận Ngôn Châu không nói gì, chỉ nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cô vài lần.
Trước khi bố mẹ ly hôn, Thẩm Thành vẫn chưa có khu vui chơi.
Sau này đã có sân chơi nhưng bố mẹ đã ly hôn từ lâu.
Mẹ tái hôn định cư ở thành phố khác, còn bố thì 365 ngày, ngày nào cũng đều bận rộn.
Không có ai dẫn anh tới khu vui chơi, cũng chẳng có người nào đến trường họp phụ huynh cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!