Sau khi xuống máy bay Sơ Hạnh mới biết chuyện bà ngoại bị bệnh.
Bởi vì bố đến sân bay đón cô và Kỷ An xong liền bảo tài xế chở tới bệnh viện.
Sơ Hạnh lo lắng bất an hỏi:
"Bố, chúng ta đến bệnh viện làm gì? Lúc này Kỷ Lâm Viễn nói cho cô cùng Kỷ An biết:"Bà ngoại hai con bị bệnh, hiện đang nằm trong bệnh viện.
"Không đợi Sơ Hạnh với Kỷ An mở miêng, Kỷ Lâm Viễn nói tiếp:"Là xuất huyết não, nhưng mà phát hiện kịp thời, vị trí chảy máu không ở vùng cuống não, lượng máu chảy ra cũng rất ít, tóm lại vẫn ổn, bây giờ tình trạng đã được kiểm soát, vẫn cần phải ở bệnh viện theo dõi một thời gian, đợi vài ngày nữa bác sĩ nói nếu không sao thì có thể về nhà.
"Kỷ An cau mày lầm bầm:"Sao đột nhiên xuất huyết não…
"Kỷ Lâm Viễn khẽ thở dài:"Con người khi về già sẽ gặp đủ loại bệnh tật.
"Hai mắt Sơ Hạnh đỏ hoe, cô nhăn mặt, cắn môi không nói lời nào. Đôi bàn tay đặt trên đùi siết chặt. Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng hỏi:"Ngày nào bà…
"Chưa kịp nói xong, cổ họng cô đã nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào. Kỷ Lâm Viễn hiểu ý của con gái, trả lời với con:"Phát bệnh vào ngày 24, ông ngoại con lập tức gọi 120, đêm đó bố cùng mẹ con chạy tới ngay.
"Tối ngày 24. Là ngày chiếc đồng hồ mà bà tặng cho cô bỗng nhiên dừng lại. Đôi mắt của Sơ Hạnhtràn ngập nước mắt. Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao mẹ cô lại nói như vậy khi cô nói muốn về nhà bà ngoại đón Tết Dương lịch. Hóa ra bố mẹ không phải hôm nay mới đến mà là một tuần trước rồi."Hạnh Hạnh, không sao đâu,
"Kỷ Lâm Viễn dịu dàng an ủi con gái,"Bà ngoại đã ổn rồi, đừng lo lắng.
"Sơ Hạnh nặng nề gật đầu. Sẽ không có chuyện gì đâu. Nhất định bà ngoại khỏe mạnh sống lâu. Cô thầm cầu nguyện trong lòng. Tới bệnh viện, Kỷ Lâm Viễn dẫn con gái và con trai vào phòng bệnh, không ngừng dặn dò bọn họ:"Tâm trạng của bà ngoại không thể dao động quá lớn, hai con kiềm chế cho tốt, đừng để bà xúc động.
"
Sơ Hạnh cùng Kỷ An gật đầu liên tục.
Tiến vào phòng bệnh, Sơ Hạnh th ở dốc, thậm chí còn vô thức bước đi với tốc độ nhẹ nhàng hơn.
Mẹ và ông ngoại đang đứng bên giường.
Cô nhìn bà đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt hơi mở to, cố gắng kiềm chế khí chua sắp trào lên miệng.
Sơ Hạnh chỉ mỉm cười nhẹ.
Như thường lệ, cô đến bên giường bệnh, nghiêng người nhẹ nhàng ôm lấy Dư Sênh, dùng giọng nhẹ nhàng ngoan ngoãn nói:
"Bà ơi, Hạnh Hạnh nhớ bà quá."
Dư Sênh đã tỉnh táo vài ngày trước nhưng cần phải nhập viện để theo dõi.
Trên mặt bà hiện lên một nụ cười yêu thương, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng Sơ Hạnh.
"Hạnh Hạnh chúng ta tới rồi này." Dư Sênh khẽ nói.
Sơ Hạnh mỉm cười, cô đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, cười nói: Hạnh Hạnh ở đây ạ.
Tiểu An cũng đến ạ. Kỷ An đứng ở giường bệnh bên kia, thấp giọng.
Dư Sênh quay mặt lại nhìn Kỷ An dáng người vốn dĩ đã rất cao, ánh mắt đầy ân cần trìu mến.
Bà giơ tay ra, Kỷ An liền nắm tay bà.
Dư Sênh mỉm cười nắm tay cháu gái và cháu trai, mãn nguyện như một đứa trẻ.
Kỳ nghỉ Tết Dương lịch này, ban ngày Sơ Hạnh ở bệnh viện chăm sóc Dư Sênh, buổi tối sẽ cùng Kỷ An về nghỉ ngơi tại khách sạn do bố mẹ cô mở gần bệnh viện.
Chiều ngày 3, Sơ Hạnh và Kỷ An trở lại trường học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!