Sơ Hạnh hiếm khi thức khuya, nhưng không phải lướt diễn đàn xem chuyện liên quan đến hotboy trường Cận Ngôn Châu.
Mà là đang vẽ tranh.
Tối nay cảm hứng bùng nổ, cô nóng lòng muốn vẽ ra điều gì đang diễn ra trong đầu mình.
Vốn Sơ Hạnh chỉ định vẽ chú mèo nhỏ kiêu ngạo và con thỏ nhỏ đáng yêu đang gặm củ cà rốt.
Tuy nhiên không biết tại sao, lúc cô vẽ phác thảo mèo với thỏ, trong đầu đều là Cận Ngôn Châu trao đổi thú bông cùng cô.
Cậu nói, thích.
Người lạnh lùng nhạt nhẽo như vậy lại thích thỏ nhỏ.
Không hiểu sao lại có một loại tương phản rất đáng yêu.
Sơ Hạnh nghĩ tới đây, mỉm cười cười một tiếng.
Cận Ngôn Châu, đáng yêu.
Có chút ăn khớp.
Cô chợt nghĩ ra nguồn cảm hứng khác.
Vì vậy, sau khi lưu lại bản phác thảo mèo và thỏ, Sơ Hạnh ngay lập tức bắt tay vào vẽ bức phác thảo thứ hai – một chàng trai với vẻ mặt lạnh lùng đang ôm một con thỏ thú bông rất dễ thương trên tay.
Thỏ nhỏ phảng phất như mặt dây chuyền trước ngực của cậu.
Mặc dù có nguồn cảm hứng trỗi dậy nên nét vẽ rất mượt mà, nhưng cũng cần chút thời gian để hoàn thành.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, Sơ Hạnh lưu hai bản phác thảo này thì trời đã khuya.
Lại mở mắt ra, đã sáu giờ sáng.
Ký túc xá kéo rèm, ánh sáng lờ mờ, cực kỳ yên tĩnh.
Bởi vì sáng nay không tiết nên các bạn cùng phòng đều đang ngủ nướng.
Đồng hồ sinh học cố định của Sơ Hạnh mỗi ngày đều thức dậy vào giờ này.
Sau khi thức dậy xuống giường rửa mặt, cô nhanh chóng đến căn tin trường ăn sáng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bữa sáng rất quan trọng với Sơ Hạnh, nhất định phải ăn đúng giờ.
Đây là thói quen cô đã hình thành từ khi còn nhỏ.
Cho nên dù ngủ không đủ giấc, cô vẫn đến căn tin của trường.
Sau khi Sơ Hạnh mua bữa sáng, cô ngẫu nhiên tìm một chiếc bàn trống để ngồi.
Vẫn còn rất buồn ngủ, mí mắt rũ xuống, như còn đang mộng du, cô từ từ ăn từng miếng xíu mại, sau đó uống một ít sữa đậu nành.
Chốc lát, có người ngồi ở đối diện cô.
Sở Hạnh nâng mắt nhìn về phía đối phương, Diệp Bắc Hữu đang cười với cô.
Bởi vì hôm nay có cuộc đánh giá cuối cùng để tuyển chọn các cầu thủ cho giải bóng rổ, Diệp Bắc Hữu cố ý dậy sớm, đến sân bóng rổ luyện tập một giờ, khi trở về ký túc xá, tình cờ đi ngang qua căn tin, bình thường ăn cơm căn tin số hai gần ở gần đó, lần đầu tiên cậu đến đây ăn, không ngờ lại nhìn thấy Sơ Hạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!