Sơ Hạnh rất không quen các bạn học có mối liên hệ bình thường bỗng nhiên cư xử khác lạ, cực kỳ nhiệt tình và quan tâm đến cô.
Chẳng hạn như lúc này, Tôn Vi đột nhiên nắm tay cô tình cảm không buông.
Cô rút tay ra khỏi tay Tôn Vi trước, sau đó không hiểu hỏi lại:
"Tại sao cậu không tự mình đưa? Chẳng phải cậu có Q. Q của cậu ấy sao? Trực tiếp hẹn cậu ấy ra rồi tặng cho cậu ấy là được thôi."
Trên mặt Tôn Vi thoáng qua một tia mất tự nhiên, sau đó cô ấy cười để che đi sự xấu hổ của mình:
"Thật ra cậu ấy không thêm ID Q. Q của mình, cho nên mình sợ tặng quà cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ không chịu nhận…"
Cận Ngôn Châu không thêm Tôn Vi.
Nhưng rõ ràng cậu ấy đã đồng ý cô đưa số Q. Q của cậu cho Tôn Vi rồi mà.
Đồng ý cho ID Q.Q, cũng không có nghĩa là đồng ý kết bạn với Tôn Vi.
Cho nên lúc ấy cậu đã đồng ý đưa Tôn Vi số Q.Q, là… Không muốn cô bị lớp phó làm khó dễ sao?
Tựa như bây giờ.
Hạnh Hạnh, Tôn Vi dùng ngón tay túm lấy ống tay áo Sơ Hạnh khẽ lay động, giọng điệu thỉnh cầu:
"Làm ơn mà, giúp mình một chút được không?"
Sơ Hạnh lắc đầu, lời nói hàm chứa sự xin lỗi, nghiêm túc:
"Xin lỗi lớp phó, mình không giúp cậu được rồi."
"Cậu đã đoán được nếu tự mình đưa sẽ bị cậu ấy từ chối, lỡ như mình thay cậu tặng khẳng định cũng sẽ bị cậu ấy từ chối luôn."
Tôn Vi vội vàng nói:
"Không đâu! Quan hệ của cậu với cậu ấy khá tốt, cậu giúp mình, chắc chắn cậu ấy sẽ nhận nó."
Sơ Hạnh vẫn kiên quyết không nên, trả lời Tôn Vi:
"Chính vì mình và cậu ấy có quan hệ không tồi, mới càng không thể tùy tiện đồng ý yêu cầu của cậu."
Sơ Hạnh nói xong liền mở cửa ban công đi về phía ký túc xá.
Tôn Vi vẫn ở trên ban công, cô quay mặt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mảnh khảnh của Sơ Hạnh, mất mác thở dài.
Sau đó, Tôn Vi mới nhận ra rằng Sơ Hạnh là người có tính cách dịu dàng dễ thương, ngày thường trông có vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng sâu thẳm bên trong ấy lại vô cùng nguyên tắc và chân thành.
Thỉnh thoảng, mọi người cảm thấy rằng cô thực sự rất thông minh.
Sơ Hạnh vừa bước vào, Ninh Đồng Đồng đã nhanh chóng chạy tới khóa cửa lại, cực kỳ tò mò hỏi chuyện:
"Hạnh Hạnh, lớp phó tìm cậu nói gì vậy?"
Dụ Thiển đoán:
"Sẽ không liên quan đến Cận Ngôn Châu chứ?"
Sơ Hạnh cau mày gật đầu, thành thật nói với bạn cùng phòng:
"Lớp phó nhờ mình giúp cô ấy tặng quà cho Cận Ngôn Châu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!