Chương 14: Túi bùa tình duyên bảo hộ cho tình yêu và nhân duyên

Vì kỳ nghỉ này rất dài nên việc sắp xếp cho chuyến du lịch Sơ Hạnh cũng sắp xếp rất đầy đủ.

Gia đình bốn người dự định đi biển từ ngày 2 đến ngày 4, rồi ngày 5 đến ngày 7 đến ngôi chùa trên núi ở Nam Thành để cầu phúc.

Còn thêm mấy ngày nghỉ Lễ, Sơ Hạnh muốn cùng Kỷ An trở về nhà bà ngoại ở lại một thời gian ngắn.

Cận Ngôn Châu không đi du lịch thì cũng ở nhà chơi game, hoặc là ra ngoài chơi đá bóng với bạn bè.

Còn Hướng Noãn, người sống cùng một mái nhà với cậu hoặc là nằm trong phòng ngủ, hoặc là cầm máy ảnh ra chụp hình.

Ngoài những lúc ăn cơm cùng nhau, hai người họ thường không làm phiền đến nhau.

Cận Triều Văn và Hướng Lâm trở về nhà vào tối ngày 4.

Buổi tối Hướng Lâm tự mình xuống bếp, nấu những món mà hai đứa trẻ muốn ăn.

Lúc ăn cơm tối, Cận Triều Văn nói với Hướng Noãn và Cận Ngôn Châu:

"Gia đình chúng ta vẫn chưa đi du lịch cùng nhau, trước khi kỳ nghỉ này kết thúc, bố với A Lâm định đưa hai con đến Nam Thành chơi vài ngày."

Nam Thành?

Hướng Noãn hỏi:

"Bây giờ mua vé máy bay kịp không ạ?"

Hướng Lâm cười dịu dàng nói:

"Vé máy bay đã đặt trước rồi, sáng sớm ngày mai."

Cận Triều Văn sau đó nói:

"Ăn tối xong thì về phòng thu dọn đồ đạc, tối nay đi ngủ sớm, ngày mai dậy sớm."

Ông vừa dứt lời, Cận Ngôn Châu luôn im lặng ăn cơm, nhàn nhạt nói: Con không đi.

Hướng Lâm muốn nhẹ nhàng thuyết phục cậu đi du lịch cùng với gia đình thì Cận Triều Văn đã dẫn đầu tức giận nói:

"Một mình con ở nhà làm gì? Cơm cũng không biết nấu!"

Cận Ngôn Châu đặt đũa xuống, nâng mắt nhìn Cận Triều Văn, giọng điệu châm chọc:

"Những năm nay con sống một mình cũng không có chết đói."

Trước khi bố mẹ ly hôn, Cận Triều Văn bận rộn với công việc xã giao, thường xuyên dậy sớm về khuya, ông thường rời khỏi nhà lúc Cận Ngôn Châu còn chưa tỉnh ngủ, khi ông quay lại thì thấy Cận Ngôn Châu đã ngủ, hơn nữa Cận Triều Văn lúc nào cũng đi công tác nên cơ hội để hai bố con gặp mặt nói chuyện rất ít.

Mấy năm đó Cận Ngôn Châu cơ bản do một mình mẹ Tân Đồng chăm sóc, mỗi lần giáo viên mẫu giáo yêu cầu bố mẹ đến chơi trò chơi với con cái cũng chỉ có Tân Đồng đi.

Nhưng những đứa trẻ khác đều có bố mẹ đi cùng.

Sau đó bố mẹ ly hôn, mẹ cậu rời khỏi ngôi nhà này, bố cậu thì vẫn bận rộn với sự nghiệp của mình, từ ấy Cận Ngôn Châu đã sống một mình.

Mỗi ngày sẽ có dì giúp việc mà bố cậu đã trả lương theo giờ đến để nấu cơm cho cậu, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, và sau đó rời đi.

Cũng kể từ khi bố mẹ ly hôn, mỗi lần nhà trường họp phụ huynh, phụ huynh của Cận Ngôn Châu đều luôn vắng mặt.

Khi cậu cần bố mình bầu bạn, Cận Triều Văn không có ở đó.

Bây giờ cậu đã trưởng thành, cảm thấy không cần thiết thì Cận Triều Văn lại bắt đầu nói chuyện với cậu về một gia đình đoàn tụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!