Chương 1: (Vô Đề)

Ngày 5 tháng 9 năm 2010.

Ngày cuối cùng đến làm thủ tục nhập học vào trường Đại học Thẩm.

Mặc dù đã vào thu nhưng cái nóng còn sót lại của cuối hè vẫn còn đó.

Dáng người Sơ Hạnh nhỏ nhắn mảnh khảnh kéo chiếc vali to tướng, đi theo đàn chị đang cầm túi xách giúp cô.

Tới gần giữa trưa, ánh nắng mặt trời càng ngày càng nóng rực chiếu trên đỉnh đầu.

Một cơn gió thổi qua, xen lẫn hơi nóng kéo đến.

Sơ Hạnh đưa tay lên nhẹ nhàng đè lại chiếc mũ vành màu trắng được đội trên đầu, mái tóc dài ngang vai tung bay trong gió.

Đàn chị hết sức nhiệt tình hỏi:

"Em học ngành gì vậy?"

Lông mày Sơ Hạnh cong nhẹ, đôi mắt nai* trong veo như nước hiện lên ý cười, lời nói của cô mang theo sự ấm áp mềm mại độc nhất vô nhị của người con gái phương Nam: Khoa tiếng Trung ạ.

*Mắt nai còn có tên là Lộc Nhãn, loại mắt to cỡ trung bình, đầu và đuôi mắt nằm ngang, mắt có hai mí rõ ràng, cân đối, nhãn cầu cũng tương đối, xoe tròn, sáng, ánh mắt luôn có nét dịu dàng đặc trưng, vừa ngơ ngác như trẻ thơ.

Người con gái sở hữu đôi mắt này thường được liệt vào hàng mỹ nhân hiếm có và luôn cuốn hút người đối diện.

Sau đó, cô chớp mắt, giọng nói lộ ra một chút tò mò, hỏi: Chị thì sao ạ?

Đàn chị cười trả lời:

"Chị học Khoa Công nghệ thông tin."

Sơ Hạnh À một tiếng, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, chợt cô cười khẽ nói:

"Em trai em cũng học Khoa CNTT."

Đàn chị nhớ đến nam sinh đi cùng với Sơ Hạnh khi mới vào trường, dường như hiểu ra:

"Cậu ấy là em trai của em à, chị thấy hai người quen nhau, với lại cậu ấy không ngừng gọi tên em, còn tưởng hai đứa là bạn học từ hồi cấp Ba đấy chứ."

Nói xong, đàn chị lại nhịn không được hỏi thêm một câu:

"Vậy cậu ấy là em họ hay em ruột vậy?"

Sơ Hạnh cười yếu ớt, trên má lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, trả lời: Là em trai ruột ạ.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đến khi Sơ Hạnh được đàn chị đưa tới cửa ký túc xá, trên người cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.

Đàn chị đặt túi đựng chăn nệm mới tinh xuống đất, sau đó cười nói:

"Em từ từ thu dọn nhé, chị đi trước đây."

Sơ Hạnh gật đầu một cái, trong giọng nói có chút mềm mại tự nhiên, nghiêm túc chân thành nói cảm ơn: Cảm ơn chị.

Không có gì!

Đàn chị có tính cách phóng khoáng vẫy tay với Sơ Hạnh, xoay người bước xuống lầu.

Ký túc xá của Sơ Hạnh là phòng 317, ký túc xá số 17 ở tầng ba.

Vừa vặn đối diện cầu thang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!