Cúp điện thoại, Phó Ngôn Trí nhìn người trong ngực đang túm chặt lấy áo mình, giọng nói mang theo ý cười:
"Em đi thay quần áo đi."
Anh nói:
"Chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Quý Thanh Ảnh: ...
Cô không thể nhịn được nữa, liếc xéo anh:
"Bác sĩ Phó, em phát hiện thực chất anh xấu tính ghê."
Phó Ngôn Trí Ừm một tiếng, dựa vào lan can rũ mắt nhìn cô: Hối hận rồi?
...
Quý Thanh Ảnh không nói gì, cười cười, thẳng thắn thành khẩn nói:
"Nhưng em vẫn thích anh lắm."
Dù anh có thế nào đi nữa, cô cũng thích.
Chỉ cần là Phó Ngôn Trí, thì đã đủ rồi.
Phó Ngôn Trí cong môi, duỗi tay nhéo nhẹ chóp mũi cô, thấp giọng nói: Anh hiểu rồi.
Hai người đi ra ngoài.
Không hiểu sao, Quý Thanh Ảnh có chút căng thẳng.
Cô soi gương hồi lâu, xử lý mái tóc xoăn đang hơi rối của cô.
Sắc trời bên ngoài đã đen hẳn, ánh đèn đường nối thành từng hàng, đều là đèn neon, màu sắc rực rỡ đa dạng.
Quý Thanh Ảnh hạ kính xe xuống, hứng gió thổi hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại được.
Phó Ngôn Trí. Cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: Sao vậy?
Quý Thanh Ảnh chỉ vào mình, thấp giọng hỏi:
"Em trang điểm vậy ổn chưa?"
...
Phó Ngôn Trí tạm dừng xe, đột nhiên nghĩ đến hình ảnh cô bước ra từ phòng thay đồ vừa rồi.
Hai người đều cần phải thay quần áo, đàn ông thay xong là đi được luôn, nhưng phụ nữ chắc chắn sẽ phải rửa mặt trang điểm một phen.
Phó Ngôn Trí cũng không thúc giục cô, thay quần áo xong thì đi qua nhà cô chờ.
Để thể hiện rằng cô rất coi trọng buổi tụ họp hôm nay, nên Quý Thanh Ảnh cố tình ăn mặc theo phong cách Hồng Kông.
Mái tóc xoăn lọn to được cô xõa tung, trông bồng bềnh quyến rũ.
Lông mày được cô vẽ nét dài mảnh, phía đuôi mắt có đính kim tuyến nhẹ, không dễ thấy nhưng không ai có thể bỏ qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!