Ánh mặt trời bao phủ, bóng dáng hai người chồng lên nhau, có chút ái muội.
Sau khi hỏi xong, Quý Thanh Ảnh cũng không thúc giục, chỉ nhìn thẳng anh.
Trong đôi mắt anh phản chiếu gương mặt của cô, xinh đẹp chói mắt.
Người như Quý Thanh Ảnh, dường như không ai có thể từ chối.
Dù là Phó Ngôn Trí, cũng không ngoại lệ.
Anh thu hồi ánh mắt dừng trên người cô, nhàn nhạt hỏi:
"Tôi có thể nói không à?"
Quý Thanh Ảnh nhẹ nhàng cười, cúi người, hô hấp rơi lên sợi tóc mềm mại của anh: Có thể chứ.
Cô chậm rãi nói:
"Anh mà từ chối thì em sẽ càng mượn."
Phó Ngôn Trí: ...
Nói xong, Quý Thanh Ảnh cũng không để ý đến ý kiến của Phó Ngôn Trí, khoác tay lên vai anh.
Bả vai anh rất rộng, đủ khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Quý Thanh Ảnh khom lưng dựa vào, hô hấp phập phồng bên vành tai anh.
Phó Ngôn Trí hơi nhíu mày, nhưng cũng không đẩy cô ra.
Hai người đứng trong đống phế tích, khiến cho màu trắng đen chỗ này càng thêm sáng ngời.
Người đàn ông điển trai, nửa ngồi trước mặt người con gái xinh đẹp, hai người một cao một thấp đối diện nhau, giống như lứa đôi gặp nhau sau chiến tranh.
Im lặng nói với nhau những lời âu yếm.
Ái muội lan tràn.
Từ trong lồng ngực tràn ra, khiến người ta không thể nắm bắt, không thể khống chế.
Quý Thanh Ảnh nửa dựa vào người Phó Ngôn Trí, mặt không khỏi nóng lên.
Cô ngửi thấy mùi linh sam trên thân người đàn ông, vị không dễ ngửi, nhưng lại khiến cho cô say mê.
Thời gian giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Một phút trôi qua giống như một năm.
Hô hấp hai người đan xen.
Lúc đầu Phó Ngôn Trí không cẩn thận đụng phải bắp chân của Quý Thanh Ảnh, hô hấp của cô cứng lại, theo bản năng lùi về phía sau.
Sau khi đem giày **, Quý Thanh Ảnh nhẹ nhàng thở ra.
** đoạn này bị Tấn Giang mã hóa.
Cô thu hồi bàn tay đang để trên vai Phó Ngôn Trí, không được một tấc lại tiến thêm một thước: Cảm ơn.
Phó Ngôn Trí không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!