Editor: moonstruck. noir
—
Lý Vũ Du nhận lấy viên thuốc từ tay Diêu Tức.
Viên thuốc trông chẳng khác gì thuốc cảm thông thường, cả kích cỡ lẫn màu sắc đều là loại rất phổ biến.
Lý Vũ Du cầm trong tay lắc nhẹ, hỏi ngược lại: "Cậu lấy từ đâu ra?"
"Đừng hỏi," Diêu Tức không chịu nói, "Cậu chỉ cần nói có kiểm tra được hay không thôi."
Lý Vũ Du lấy viên thuốc ra khỏi túi nhựa, khẽ ngửi một chút, rồi lại cho vào túi như cũ.
"Có nhìn ra gì không?"
"Không có," Lý Vũ Du phủ nhận, "Tôi đâu phải máy phân tích sắc ký*, mắt thường thì nhìn ra được gì chứ."
*Một thiết bị dùng để phân tích các hợp chất trong thí nghiệm.
"Không có người quen nào có thể kiểm tra giúp sao?"
"Cậu quen tôi đâu phải ngày một ngày hai, tôi xưa nay sống cô độc, trước kia chỉ làm ở mấy phòng khám nhỏ, ở đó có thiết bị cao cấp gì đâu."
"Ờ ha," Diêu Tức nghĩ ngợi, "Dù sao cậu cũng đâu tốt nghiệp từ học viện chính quy, có thể nhìn ra được gì mới lạ, chẳng qua tôi không còn cách nào khác mới tìm cậu thử vận thôi."
"Vậy để lại chỗ tôi đi," Lý Vũ Du thản nhiên cầm túi nhựa, "Biết đâu sau này tôi gặp ai đó, có thể hỏi giúp cậu vài câu."
Diêu Tức suy nghĩ mấy giây, hình như cũng chẳng nghĩ ra được giải pháp nào khác.
Cậu ta ngầm đồng ý, rồi phất tay ra hiệu đuổi người: "Chạy trốn mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi."
Bảo là nghỉ, nhưng suốt một tiếng đồng hồ sau, tiếng nhạc nền game vẫn vang lên từ phòng khách.
Hình như là game chiến tranh gì đó, tiếng súng nổ liên miên không dứt.
Mèo Ca bực bội đi quanh Lý Vũ Du mãi, cuối cùng bị cậu ôm gọn vào lòng: "Bị ồn không ngủ được hả?"
Mèo Ca l**m mu bàn tay cậu một cái, rồi lấy móng chân đạp nhẹ lên ngực cậu.
"Xin lỗi, chỉ một đêm thôi," Lý Vũ Du để mặc nó vùng vẫy, "Ráng chịu là qua."
Hai giờ sáng, tiếng game cuối cùng cũng tắt, Mèo Ca nằm rạp bên mép giường, xem ra đã ngủ say.
Trong màn đêm tĩnh lặng, Lý Vũ Du lặng lẽ lấy túi nhựa ra, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú viên thuốc kia thật lâu.
Không bao lâu sau, cậu cúi đầu, tìm kiếm trong danh bạ, cuối cùng dừng lại ở một cái tên. Nhưng ngón tay mãi vẫn không nhấn xuống.
Như thể đang đắn đo gì đó, cuối cùng Lý Vũ Du chẳng làm gì cả. Cậu cất viên thuốc vào ngăn tủ đầu giường, khóa màn hình điện thoại, rồi chìm vào giấc ngủ cùng đêm tối.
Tuy Diêu Tức tính tình giảo hoạt, lần này lại nói được làm được.
Lý Vũ Du ngủ một giấc tới tận trưa, tỉnh dậy thì Diêu Tức đã không còn bóng dáng.
Trên mặt tủ lạnh để lại một tờ giấy ghi chú:
"1. Nếu Thôi Minh Dã có hỏi, thì nói là chưa từng gặp tôi, dù sao cậu cũng không biết tôi sẽ đi đâu tiếp theo;
2. Nhớ chuyện viên thuốc đấy, tuy tôi cũng chẳng đặt nhiều hy vọng ở cậu;
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!