Chương 55: Trừng phạt

Lý Vũ Du nằm viện suốt một tuần.

Vết thương của cậu hồi phục chậm hơn người bình thường, sức khỏe tổng thể cũng chưa ổn, truyền dịch cả tuần chỉ đủ để duy trì khả năng vận động cơ bản. Trong suốt quãng thời gian đó, Văn Tự và Giả Vân Xuyên thay phiên nhau chăm sóc cơ thể yếu ớt của cậu, từ ăn uống đến sinh hoạt đều tận tình chu đáo, khiến Lý Vũ Du vô cùng áy náy.

Ngoài ra, khi cả hai đều bận rộn, Diêu Tức sẽ lộng lẫy xuất hiện trong phòng bệnh, mang tính chất trang trí.

Thỉnh thoảng cậu ta cũng làm được chút chuyện thực tế. Ví dụ như trợ lý Giả mua ít trái cây cao cấp, Diêu Tức sẽ tranh thủ lúc Lý Vũ Du ngủ mà cực kỳ vất vả... ăn sạch chúng.

Sau khi bị ăn mất ba miếng chocolate, hai hộp nho và một chai nước ép nho cao cấp mà cậu rất muốn uống, Lý Vũ Du cuối cùng cũng bắt đầu có ý kiến về sự hiện diện của Diêu Tức. Cậu không để tâm việc Diêu Tức có mặt ở đây như một "bình hoa", nhưng rõ ràng hành vi của đối phương không còn chỉ là "bình hoa" nữa, mà giống như mời một vị Phật xuống trần, tự tay ăn lễ vật vậy.

"Vậy nên rốt cuộc là tại sao anh lại gọi cậu ta đến đây?" Lý Vũ Du cuối cùng cũng được Văn Tự đưa cho ly nước ép nho mà cậu thèm muốn đã lâu.

"Không phải tôi gọi đâu," Văn Tự phủi sạch quan hệ, "Tôi bảo Thôi Minh Dã tìm một người đáng tin đến, theo như tôi biết thì là Diêu Tức tự mình xung phong."

"... Diêu Tức không tính phí chứ?"

"Có tính."

Thật hết nói nổi! Lý Vũ Du rất muốn nói gì đó, nhưng vì không phải tiền mình bỏ ra nên cũng không có quyền lên tiếng.

Cậu lại nghĩ: "Thôi Minh Dã không phải vẫn luôn giám sát cậu ta rất chặt à? Sao giờ lại để mặc cậu ta đi lừa ăn lừa uống lừa tiền thế này?"

"Đó chỉ là bề ngoài thôi."

Lý Vũ Du lần đầu nghe thấy cách nói này: "Hả?"

"Bí mật," Văn Tự nhắc nhở Lý Vũ Du trước, nhưng giọng vẫn đều đều, tay vẫn thong thả gọt táo, "Cậu có biết Diêu Tức và Thôi Minh Dã quen nhau tại một buổi dạ tiệc từ thiện không?"

Tất nhiên là biết. "Dạ tiệc định mệnh" của Diêu Tức, từng chi tiết một Lý Vũ Du đều rõ như lòng bàn tay. Vì vậy mà cậu còn tự mắng mình một trận, những thứ quan trọng thì không nhớ nổi, còn mấy chuyện vô bổ này lại khắc sâu trong đầu, chẳng tài nào quên được.

"Biết chứ." Lý Vũ Du ngại nhắc đến việc lúc đầu Văn Tự cũng là một trong những mục tiêu của Diêu Tức.

"Buổi tiệc đó mang danh quỹ từ thiện, nhưng người tài trợ chính là Thôi Minh Dã."

"Tại sao?"

"Đúng vậy, tại sao nhỉ?" Văn Tự nhét thẳng một miếng táo vào miệng Lý Vũ Du, "Người bán ảnh một bức năm mươi nghìn, vậy mà lại tài trợ cho quỹ từ thiện không điều kiện, chỉ yêu cầu được chọn danh sách khách mời."

Đến ngày thứ mười, Lý Vũ Du cuối cùng cũng gặp được người của Viện Quân Khoa.

Do bác sĩ đánh giá tình trạng cậu chưa đủ điều kiện xuất viện, nên mấy vị quan chức cấp cao đã hạ mình biến phòng bệnh thành phòng thẩm vấn.

An Ngọc Hồng sau khi tỉnh lại đã được bí mật chuyển đi. Dựa trên việc kiểm tra bệnh viện và lời khai của Phó Khung, người của Viện Quân Khoa cơ bản đã nắm được tình hình, mục đích lần này chủ yếu là xác nhận lại.

Văn Tự được đặc cách ở lại phòng bệnh, nhưng không được phép lên tiếng.

Viện Quân Khoa vẫn duy trì phong cách thẩm vấn đầy áp lực của họ: "Vậy khi nghiên cứu LSD-29, cậu chưa từng dự liệu trước tình huống này sao?"

Lý Vũ Du bình tĩnh trả lời: "Tôi chỉ làm việc theo lệnh, kết quả nghiên cứu và diễn biến sau đó không nằm trong quyền kiểm soát của tôi."

"Nhưng An Ngọc Hồng nhờ cậu mới hiểu rõ hơn về LSD-29. Theo như chúng tôi được biết, lúc đó cậu đã nói cho hắn nghe mọi thứ, tạo nhiều thuận lợi cho hành động tiếp theo của hắn."

"Lúc đó tôi..."

Lý Vũ Du khựng lại. Cậu cố kiểm soát ánh mắt mình, không dám nhìn vẻ mặt của Văn Tự.

"Tôi là đối tượng thí nghiệm đầu tiên của An Ngọc Hồng," Lý Vũ Du tiếp tục, "Trước đó hắn luôn tỏ ra hiền hòa thân thiện với mọi người, tôi không nghi ngờ gì cả. Sau khi cho tôi uống thuốc, hắn dùng mệnh lệnh khiến tôi tin tưởng, dựa dẫm, thích, thích hắn. Cũng vì vậy mà sau đó tôi mới xuất hiện tình trạng rối loạn ký ức."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!