—
Lý Vũ Du tỉnh dậy một cách khó khăn.
Có lẽ là do thiếu nước, hốc mắt khô rát, phải cố gắng mấy lần mới mở được mắt; toàn thân đau nhức, như thể từng khớp xương đều bị ngâm trong nước, chẳng có chút sức lực nào. Nhưng cơn đau ở mắt cá chân lại không dữ dội như tưởng tượng.
Bộ não vừa tỉnh táo chậm một nhịp mới phản ứng được
- chắc là nhờ tác dụng của thuốc giảm đau.
Phải mất vài giây sau, cậu mới có thể bình tĩnh quan sát hoàn cảnh hiện tại của mình.
Tường trắng, giá kim loại, tivi, chuông gọi
- cậu đang ở trong một phòng bệnh. Nhưng không phải bệnh viện của Trần Hồi. Nhìn diện tích và cách bài trí, đây hẳn là một trong những bệnh viện tốt nhất ở Khu 11 theo trí nhớ của cậu.
Vừa mở mắt ra đã gặp một gương mặt thân quen.
"Cậu tỉnh rồi hả?"
Diêu Tức nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn dán vào cái bóng phản chiếu của mình trên cửa sổ, không hề di chuyển. Trong lúc nói, cậu ta còn đổi tư thế, từ nghiêng mặt trái sang nghiêng mặt phải: "Cảm thấy thế nào?"
"Không tốt lắm," Lý Vũ Du vừa mở miệng nói đã cảm thấy cổ họng đau rát, "Sao cậu lại ở đây?"
Diêu Tức đáp tỉnh bơ: "Người chăm bệnh, tới chăm cậu đó!"
Lý Vũ Du hỏi: "Văn Tự đâu?"
"Anh ta đang ở cùng người của Viện Quân Khoa, nên mới bảo tôi đến." Diêu Tức nói.
Lý Vũ Du thở phào nhẹ nhõm. Cậu đảo mắt nhìn quanh. Chăn chỉ đắp nửa người, vai và ngực đều lộ ra ngoài; cửa sổ bị dùng làm gương thì đóng kín mít, không hề thông gió; còn tốc độ truyền dịch ở tay trái hoàn toàn không bình thường.
"Cảm ơn cậu, có cậu ở đây thật tốt quá," Lý Vũ Du vừa đau đầu vừa nói, "Cho hỏi, ở đây không có y tá nào khác à?"
Diêu Tức chu đáo bấm chuông gọi y tá giúp cậu, chẳng mấy chốc đã có người vào thay chai truyền dịch.
Sau khi chắc chắn rằng mình sẽ không gặp thêm nguy hiểm nào nghiêm trọng hơn dưới sự chăm sóc của Diêu Tức, Lý Vũ Du mới hỏi tiếp: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu lắm, bốn mươi tám tiếng thôi."
Lý Vũ Du hơi giật mình vì thời gian đó, nhưng câu sau của Diêu Tức còn khiến cậu hoang mang hơn: "Nghe nói cậu ở Viện Quân Khoa tay không đánh gục ba gã to con."
"Hả?" Môi Lý Vũ Du giật nhẹ, "Ai nói vậy?"
"Văn Tự nói đó. Anh ta bảo lúc đó sợ chết khiếp, chỉ dám trốn sau lưng cậu, còn cậu thì cầm súng bắn đùng đùng, chẳng may gây ra vụ nổ."
Dây thần kinh trong đầu Lý Vũ Du giật mạnh: "... Cậu tin thật à?"
Diêu Tức nghĩ ngợi rồi đáp: "Hiện tại thì vẫn giữ thái độ hoài nghi."
Lý Vũ Du thở phào một hơi: "May quá, ít nhất tạm thời cậu vẫn chưa bị lừa."
Diêu Tức thu lại giọng điệu lười biếng, hỏi: "Vậy rốt cuộc, hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng đáp án lại vô cùng dài dòng.
Dù có muốn kể, Lý Vũ Du cũng chẳng tìm được điểm bắt đầu cho câu chuyện dài đằng đẵng này. Đến giờ, cậu vẫn không dám tin mình lại có thể nguyên vẹn nằm ở nơi an toàn, chỉ là trên mắt cá chân có thêm một vết thương do đạn, không nặng cũng chẳng nhẹ.
Cậu không thể trả lời, đành phải đánh trống lảng: "Cậu ra ngoài lấy giúp tôi cốc nước nóng được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!