Editor: moonstruck. noir
—
Trước khi nhìn thấy Chúa, Lý Vũ Du đã nhìn thấy cánh cửa gỗ kia.
Cậu dùng đôi tay ngắn ngủn của một đứa trẻ, do dự đẩy cửa ra. Bên trong là một kho chứa dụng cụ, cậu thấy một cái liềm gỉ sét, vài bó dây thừng cũ sờn, rất nhiều đinh lớn nhỏ khác nhau, và một người.
Lúc đầu, cậu còn không dám chắc đó có phải là người không.
Người ấy bị trói chặt vào một cây cột đá, không mặc áo, phần thân trên bị dây thừng thô chà xát đến rớm máu, bên dưới vết thương còn có máu khô lại. Trông như đã bị trói ở đây khá lâu rồi. Ngoài dây thừng, cổ tay hắn còn bị một sợi xích sắt khóa chặt xuống móc dưới đất, không có lấy một khe hở để trốn thoát.
Hắn cúi đầu, tóc tai rối bù, che hết khuôn mặt.
Lý Vũ Du lúc nhỏ suýt chút nữa đã bị dọa chạy mất dép.
Cậu vốn được Du Cầm gửi đến đây tham gia chuyến đi thực tế, dọc đường chỉ toàn ngắm các loài cỏ cây hoa lá hoang dã quý hiếm. Vì đi tìm nhà vệ sinh mà lạc vài bước, không ngờ lại thấy cảnh tượng thế này. Nguy hiểm, rất nguy hiểm.
Nhưng cái bản tính tò mò đáng ghét lại khiến cậu bước thêm một bước về phía trước.
Không biết người kia còn tỉnh táo hay không, Lý Vũ Du thử gọi "này" một tiếng.
Không có phản ứng.
Cậu run run đưa một ngón tay ra, khẽ chọt vào bờ vai đầy vết thương ấy.
Vẫn không phản ứng.
Cậu định nâng đầu người đó lên, nào ngờ cái đầu ấy lại tự động ngẩng dậy, một đôi mắt đẹp xuyên qua mái tóc rối nhìn chằm chằm cậu.
Hắn trông lớn hơn Lý Vũ Du vài tuổi, vậy mà còn nở nụ cười: "Nhóc có thấy cái lưỡi liềm phía sau không?"
Lý Vũ Du sợ hãi lùi lại một bước: "Thấy, thấy rồi."
"Dùng nó giết tôi đi."
Lý Vũ Du hoảng hốt: "Cái, cái gì?"
"Giết tôi, rồi ném cái liềm xuống sông. Không ai thấy, cũng không ai biết."
"Không, không được," Lý Vũ Du lắc đầu lia lịa, "Anh đâu có làm hại tôi, sao tôi có thể làm hại anh được?"
Cậu lập tức hối hận vì câu nói đó, bởi vì người trước mặt bất ngờ cắn mạnh vào cánh tay cậu. Lý Vũ Du đau đến mức quên cả hét, đợi đến khi người kia buông ra, mới thấy trên tay mình đã hằn rõ dấu răng rớm máu.
"Tôi làm hại nhóc rồi," hắn nói, "Vậy nhóc có thể làm hại lại tôi."
Nước mắt Lý Vũ Du rơi lã chã. Bị vạ lây vô cớ, cậu hoảng loạn tột cùng, quay người bỏ chạy, giữa đường còn vấp ngã một cái, lăn lộn bò ra ngoài.
Sau khi về đoàn, cậu kể lại mọi chuyện với người anh đang trông nom cậu. Anh ấy bảo cậu quên chuyện đó đi: "Nơi này quá hẻo lánh, đủ loại người, đừng gây rắc rối. Chuyện của dân làng thì để dân làng tự giải quyết, em đừng chạy lung tung nữa."
Thế là vài giờ sau, Lý Vũ Du quay lại nhà kho đó.
Người kia vẫn còn tỉnh táo: "Nhóc quay lại làm gì?"
Lý Vũ Du rút từ sau lưng ra một chùm chìa khóa, lắc lắc như khoe khoang, giọng có chút đắc ý: "Tôi nghĩ mãi mới ra cách. Vừa rồi tôi cắt đứt dây xích chó nhà này, con chó chạy mất, họ đuổi theo, tôi nhân lúc đó trộm được chìa khóa."
Khi chuẩn bị mở khóa, Lý Vũ Du chợt khựng lại: "Tôi mở khoá rồi, anh sẽ không cắn tôi nữa chứ?"
Người kia không chút do dự: "Đương nhiên là sẽ cắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!