Chương 52: Nổ tung

Lý Vũ Du cuối cùng cũng ngồi lên chiếc xe địa hình từng đâm chết Hoa Tiên Tử rồi lại đâm vào cậu và Văn Tự.

Trên xe, ngoài cậu và tài xế ra còn có năm người nữa: Trần Hồi, Phó Khung, Văn Tự, cùng hai tên vệ sĩ thân hình lực lưỡng.

Lý Vũ Du cũng không ngờ mình còn có thể gặp lại Phó Khung.

Lúc mới gặp Trần Hồi, biểu cảm của Phó Khung như bị sét đánh, tưởng rằng mình đã không còn trên cõi đời. Theo lời Trần Hồi, Phó Khung biết quá nhiều chuyện, ban đầu định nhân cơ hội này biến ông ta thành vật thí nghiệm tiếp theo, nhưng bây giờ so với thí nghiệm, ông ta đã có công dụng khác hợp lý hơn.

Một đêm hoàn toàn yên tĩnh.

Lý Vũ Du ngồi ở sát mép xe, tim đập thình thịch như trống dồn.

Những lời cuối cùng cậu nói trước đó hoàn toàn là thật. Trong khoảnh khắc nghẹt thở, những ký ức đã mất như cuộn phim quay chậm lần lượt hiện về.

Giờ đây cậu đã nhớ lại tất cả. Mọi chi tiết từng xảy ra trong quá khứ đều rõ ràng như mới hôm qua.

Cậu đẩy cánh cửa gỗ kia, nhớ lại mệnh lệnh Trần Hồi từng đưa ra, cũng biết rõ hai tuần ở phòng thí nghiệm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mang lại chút ấm áp cho khuôn mặt khô khốc của cậu.

Trần Hồi không bỏ qua chi tiết đó: "Sao thế, sợ à? Hay là vẫn còn lương tâm, cảm thấy bất an?"

Lý Vũ Du lắc đầu, im lặng từ đầu đến cuối.

Sau mấy năm xa cách, cổng Viện Quân Khoa vẫn không thay đổi chút nào. Cùng một mùa, cây ngân hạnh và đèn đường vẫn đứng hai bên, mở ra một con đường rộng rãi.

Phó Khung hạ cửa kính ghế phụ xuống, bảo vệ xác nhận khuôn mặt ông ta, không hỏi thêm gì, lập tức cho xe đi qua.

Chiếc xe địa hình men theo con đường quen thuộc, chạy thẳng đến dưới tòa nhà của tổ ở Khu trung ương số 2. Phó Khung nói với họ, kể từ sau sự cố, cả tầng đó bị phong tỏa, không có tổ nghiên cứu nào dám vào, ai cũng cho là không may.

Theo yêu cầu của Trần Hồi, tài xế và Phó Khung ở lại xe. Trước khi xuống, Trần Hồi còn nhắc tài xế, giọng đe dọa: "Nếu ông ta có bất kỳ hành động nào, bắn ngay."

Lúc này là bốn giờ sáng, tòa nhà vắng tanh không một bóng người, cũng chẳng nghe thấy chút động tĩnh. Trần Hồi dùng thẻ ID của Phó Khung quét qua hệ thống cửa, dễ dàng lên đến tầng bị phong tỏa.

Tầng này trông không khác gì lúc rời đi, ngoại trừ những mảnh vỡ từ các chai lọ thuốc thử đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chậu cây nơi hành lang vẫn còn đó, chỉ là trong chậu trống trơn. Ngoài ra, dấu bụi trên bậc thang xác nhận lời Phó Khung nói

- nơi này đã lâu không ai ghé tới; dấu chân khô cứng dưới đất càng chứng thực rằng Viện Quân Khoa thậm chí còn chẳng buồn cử người đến dọn dẹp.

Tầng này đã trở thành vùng cấm thật sự.

"Ở đâu?" Trần Hồi hỏi ngắn gọn.

"Trong phòng lưu trữ ổn định nhiệt độ của phòng thí nghiệm," Lý Vũ Du nói, "Là nơi Lưu Tiên Minh đã bỏ ra một khoản lớn để xây, bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt. Lúc đó tôi sợ bị phát hiện nên đã giấu ở đó."

Cửa phòng thí nghiệm khép hờ, Lý Vũ Du đi vào trước dưới ánh mắt của ba người còn lại.

Mọi thứ bên trong vẫn dừng lại ở vài năm trước, đồ đạc chất lung tung, cậu dễ dàng nhận ra đó là những thứ mình chưa kịp dọn dẹp. Những thiết bị cũ vẫn còn đó, dù Lưu Tiên Minh là người cầu toàn trong học thuật, toàn bộ đều được mua theo tiêu chuẩn cao nhất, nhưng có lẽ vì bị coi là "không lành", nên chẳng tổ nghiên cứu nào muốn nhặt món hời này.

"Đột nhiên quay lại đây, tôi lại thấy có chút hoài niệm," Trần Hồi lên tiếng từ phía sau, "Giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ lần đầu cậu đến đây."

"Vậy à?" Lý Vũ Du hiếm khi đáp lời, "Trông như thế nào?"

"Rất rụt rè, rất gượng gạo," Trần Hồi nói, "Tôi còn tưởng cậu là họ hàng nào đó của Lưu Tiên Minh, loại gối thêu hoa* chẳng có thực lực, chỉ biết dựa vào quan hệ, kéo chân sau cả phòng thí nghiệm."

*: dùng để chỉ người chỉ có vẻ ngoài hoặc danh tiếng bề ngoài, thực chất rỗng tuếch, bất tài.

Còn ấn tượng đầu tiên của Lý Vũ Du là, Trần Hồi là người nói chuyện dịu dàng nhất mà cậu từng gặp. Diễn xuất có lẽ chỉ là kỹ năng tầm thường nhất trong số những năng lực của loại người như hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!