—
Trong tháng rưỡi tiếp theo, Lý Vũ Du lại đến gặp An Thụy Vân ba lần.
Lần thứ ba đến, nghe nói chú Bành bên cạnh An Thụy Vân vẫn chưa yên tâm. An Thụy Vân lại nhiều lần khẳng định mình không muốn đến bệnh viện, thế là ông ta âm thầm nhờ người quen giới thiệu thêm một bác sĩ gia đình khác
- cũng là đồng nghiệp của Lý Vũ Du, xuất thân từ một trường danh tiếng, lại có thâm niên cao, mời đến khám bệnh cho An Thụy Vân.
Nhưng vị bác sĩ giỏi đó cũng không nhìn ra vấn đề gì đặc biệt, kết luận chẳng khác bao nhiêu so với Lý Vũ Du: có thể do gần đây nghỉ ngơi không tốt hoặc chịu quá nhiều áp lực, rồi kê vài loại thuốc giúp an thần ổn định.
Kết quả là thuốc men cũng không phát huy tác dụng gì. Triệu chứng của An Thụy Vân vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, mà cũng chẳng nặng thêm, như thể mắc phải một loại bệnh mãn tính kỳ lạ, không biết phải bắt đầu điều trị từ đâu.
Dù vậy, Văn Tự vẫn rất rộng rãi, hai bác sĩ chẳng có công lao thực sự gì mà vẫn được trả thù lao hậu hĩnh. Tính phí theo lần khám, thanh toán tại chỗ bằng thỏi vàng.
Lý Vũ Du hơi bất ngờ trước tác phong thận trọng đến mức đó, nhưng cũng chẳng phải việc cậu có thể can thiệp, người ta đưa gì thì cứ nhận thôi.
Chỉ phiền mỗi chuyện phải định kỳ đem vàng đi gửi ngân hàng.
Dù sao thì ở nhà cũng chẳng có ai trông nom, không thể trông cậy vào Mèo Ca "bảo vệ tổ quốc" được, nó không chỉ đường cho trộm vào đã là có nghĩa khí lắm rồi.
"... Thật sự không cân nhắc sao?"
Lý Vũ Du đang mải suy nghĩ, không nghe rõ đối phương nói gì: "Hả? Cân nhắc cái gì cơ?"
"Là sản phẩm tôi vừa giới thiệu với ngài đó," giao dịch viên lặp lại lần nữa, "Lần trước ngài đến tôi cũng có đề xuất, giờ tài khoản của ngài đã tích lũy được số tiền kha khá, đã là khách hàng trọng điểm của chúng tôi rồi."
Lý Vũ Du nhớ ra rồi.
Nhưng cậu vẫn lắc đầu từ chối: "Thôi, không cần đâu."
"Tin tôi đi, đây là phương án có rủi ro thấp nhất mà tỷ suất lợi nhuận lại cao nhất," giao dịch viên bị áp lực doanh số đè nặng vẫn chưa chịu từ bỏ, "Ngài cũng có thể xem thử..."
Lý Vũ Du hơi mất kiên nhẫn: "Cảm ơn, tôi tin bạn, nhưng tôi còn dùng tiền vào việc khác. Xin lỗi nhé."
Đường về nhà không xa, hôm nay cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, nên Lý Vũ Du quyết định đi bộ.
Khu Sơn Việt Trang trước đây vốn rất hoang vu, có suối có rừng, nên khi quy hoạch thành khu dân cư thì diện tích cũng rộng hơn hẳn, có không ít con đường nhỏ hẻo lánh và cầu gỗ bắc ngang qua suối.
Xây rất cầu kỳ, cầu kỳ đến mức khiến Lý Vũ Du thấy tiếc nuối cho thiết kế của chúng
- vì cậu chắc là cư dân duy nhất ở đây không có ô tô, cũng là người duy nhất còn đi bộ qua mấy cây cầu đó.
Rẽ vào con đường nhỏ cuối cùng, dưới chân tòa nhà bất ngờ xuất hiện một bóng đen.
Lý Vũ Du tưởng là túi rác, ai ngờ cái bóng ấy đột nhiên nhúc nhích, rồi lộ ra một cái đầu.
"Trời má!" Lý Vũ Du giật nảy mình, như thỏ bị dọa, nhảy lùi hai bước, "Cái gì vậy hả?!"
"Là tôi." Cái đầu kia phát ra giọng của Diêu Tức.
Lý Vũ Du lúc này tim vẫn đập thình thịch, nói chuyện còn chưa rõ ràng:
"Không... sao... sao cậu lại ở đây?"
"Nhát gan vậy thì mau mua xe đi," Diêu Tức giờ trông vô cùng thê thảm, nhưng miệng vẫn không chịu thua, "Đỡ phải đi đêm rồi xảy ra chuyện."
Lý Vũ Du hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại: "Trả lời câu hỏi của tôi trước đã."
Diêu Tức đáp rất dứt khoát: "Tôi vượt ngục rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!