Chương 49: Thí nghiệm

So với Văn Tự, Trần Hồi không phải kiểu người có ngoại hình dễ gây chú ý.

Hắn rất cao, vì thế lại càng trông gầy gò, phần lớn thời gian đều phảng phất vẻ mệt mỏi. Kể cả lúc này, dù hắn là người duy nhất trong căn phòng còn giữ được vẻ điềm tĩnh, thì nét uể oải trên gương mặt ấy vẫn không sao che giấu nổi.

Vùng cảm giác trong đại não trở nên hỗn loạn dưới cú sốc dữ dội của hiện thực, Lý Vũ Du khó lòng phân biệt được trước mắt là thực tại hay những mảnh ký ức bất tận kia. Cậu dồn hết sức lực, toàn thân bật mạnh một cái—

Không có chút tác dụng gì.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình bị trói chặt trên một chiếc xe lăn. Đây không phải lần đầu cậu bị giam giữ, khác biệt là lần trước chỉ có hai tay bị còng, mà còng cũng không chặt, vẫn còn đủ không gian để cử động; còn lần này, không biết dùng chất liệu gì mà trói chặt cổ tay và cánh tay cậu, không chừa lấy một khe hở hay lớp đệm nào, khiến những nỗ lực giãy giụa ban nãy chỉ mang lại thêm vài vết thương do ma sát.

Những vết thương mới đã cho cậu câu trả lời. Đây rõ ràng là hiện thực.

Hành động nhỏ đó không thoát khỏi mắt Trần Hồi, hắn ân cần nhắc nhở: "Đừng cựa quậy, bây giờ cậu đang bị thương nặng đấy." Giọng điệu như một người bạn bình thường đang chăm sóc bệnh nhân.

Là anh ta. Không thể nhầm được. Ngữ điệu thế này chỉ thuộc về Trần Hồi, không ai bắt chước nổi.

Nhưng chính những lời dịu dàng ấy lại xác nhận toàn bộ những suy đoán tàn khốc nhất. Lý Vũ Du lúc này có quá nhiều vấn đề cần giải đáp, nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn, chẳng cách nào thốt ra được. Cuối cùng, cậu chỉ miễn cưỡng gom góp được một câu hoàn chỉnh: "Tôi tận mắt thấy anh chết rồi."

"Cậu chỉ tận tai nghe bác sĩ tuyên bố thời điểm tử vong của tôi thôi," Trần Hồi sửa lại, "Chứ không tận mắt thấy tôi ngừng thở."

"Nhưng con dao đó đã đâm vào thật." Lý Vũ Du nói.

"Đúng vậy," lần này Trần Hồi thừa nhận, "Mặc dù không đâm trúng nội tạng, nhưng cũng khá đau."

Chuyện còn lại dường như không cần phải hỏi nữa. Thế nhưng Lý Vũ Du lại giống như người đầu óc trì trệ, chẳng thể suy nghĩ nổi, nhất định phải có được câu trả lời xác thực cuối cùng.

"Thuốc trước đây là do anh bán." Lý Vũ Du vừa như khẳng định vừa như chất vấn.

Trần Hồi nhân từ mà cho cậu câu trả lời chắc chắn: "Đúng vậy."

Câu hỏi thứ hai, Lý Vũ Du nói ra có vẻ khó khăn hơn: "Lan Thanh và Nghiêm Nhược Vân, là anh sai Thành Vi ra tay."

Trần Hồi vẫn đáp lại một cách trôi chảy: "Đúng."

Không khí như biến thành axit ăn mòn, mỗi lần hít thở đều khiến lồng ngực Lý Vũ Du đau buốt. Đến mức những lời cậu cất lên cũng run rẩy, hoàn toàn trái với ý chí: "Lưu Tiên Minh có biết chuyện anh làm không?"

"Ông ta à?" Trần Hồi hơi ngẫm lại, rồi bình thản nói, "Chắc là đến ngày hôm đó mới biết."

"Người cho họ uống LSD-29 hôm đó là anh," Lý Vũ Du nói, "Lưu Tiên Minh luôn tin tưởng anh, ngoài học thuật ra thì ông ấy chẳng quan tâm gì, nên thường đưa thẻ ID cho anh giữ. Anh giả danh ông ấy để liên lạc với Phó Khung, bán thuốc giảm đau, bán LSD-29, không ngờ bị Thường Viện Viện phát hiện, chị ấy kéo anh đến gặp Lưu Tiên Minh đối chất, nên anh đã ra tay."

"Thực ra vốn dĩ không cần làm lớn chuyện như vậy," Trần Hồi không phủ nhận, "Nếu cô ta không liên lạc với Viện Quân Khoa trước khi đến tìm tôi, tôi chỉ cần xử lý một mình cô ta là xong. Nhưng cô ta cứ thích làm những chuyện thừa thãi. Tôi đành phải tiêm LSD-29 cho cả cô ta và Lưu Tiên Minh, đáng tiếc hiệu quả lại không như mong đợi. Thường Viện Viện phát điên ngay tại chỗ, Lưu Tiên Minh thì chỉ thành công một nửa.

Tôi bảo ông ta cầm dao, ông ta làm theo, bảo ông ta im lặng, ông ta lại không chịu ngoan ngoãn ngậm miệng. May mà mấy lời ông ta nói đều lộn xộn, không làm hỏng việc lớn."

Nói đến đây, Trần Hồi bỗng nhớ ra điều gì: "Tôi nhìn ông ta dần mất ý thức, trong lúc đó ông ta không ngừng gọi tên cậu. Thật đúng là xem trọng cậu ghê."

Lý Vũ Du từng oán trách vô số lần, tại sao Lưu Tiên Minh lại đối tốt với cậu như vậy, khiến cậu muốn hận cũng chẳng thể nào hận nổi cho trọn. Những khi giận dữ đến tột cùng, cậu lôi từng cuốn sách ông tặng ra, chất thành đống trên bãi đất trống rồi châm lửa đốt. Thế nhưng lửa vừa bùng lên, cậu đã thấy hối hận, chỉ có thể rơi vài giọt nước mắt vô ích, hy vọng rửa trôi đi sự tốt đẹp mà Lưu Tiên Minh từng dành cho cậu.

Đừng lấy thầy làm gương, Lưu Tiên Minh từng nhiều lần nói, em rất thông minh, nhất định sẽ làm tốt hơn thầy, thầy chỉ có thể cho em chút giúp đỡ nhỏ nhoi mà thôi.

Cậu đã sai rồi. Không ai có ngu ngốc hơn cậu, đến tấm chân tình cũng nhìn không thấu, mà lớp mặt nạ của người khác cũng chẳng phân biệt được.

Đến nước này, cậu chỉ còn biết vô vọng mà hỏi đối phương: "Tại sao?"

Trần Hồi vẫn điềm tĩnh nhìn cậu, không trách cậu ngu muội vô tri.

"Vì hắn còn có một cái tên khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!